Trần Phong nhắm mắt để giảm bớt ưu phiền, khi mở miệng ra đã quay trở về dáng vẻ như trước: “Anh Hiền, con nói đúng. Nhưng tình yêu chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống, đợi đến khi tình cảm dần biến mất, con sẽ phát hiện giá trị lớn nhất mà người yêu có thể cho con không phải tình cảm mà là cuộc sống, cậu ta có thể đem đến cho con cuộc sống thế nào. Từ nhỏ đến lớn con không thiếu thốn gì cả, con không biết được mùi vị của nó đâu, chắc hẳn con biết rõ từ nghèo thành giàu dễ chấp nhận hơn từ giàu về nghèo.”
“Thẩm Đông Dương mới là người có thể giúp con đứng vững, đứng bên đúng người, có lẽ cậu ta không thể giúp con cao hơn một tầng lầu nhưng cậu ta có thể bảo đảm con sẽ không rơi xuống,”
Anh Hiền cười: “Mẹ, những lời này mẹ nói với thân phận mẹ nói với con gái, hay là lấy thân phận vợ chủ tịch nói với người thừa kế?”
Trần Phong: “Có ý gì?”
Anh Hiền cười lắc đầu, lựa chọn bỏ qua đề tài này, sửa miệng hỏi: “Mẹ, mẹ cảm thấy con có thể nắm lấy toàn bộ Tưởng thị sao?”
Trần Phong hỏi lại: “Vì sao lại không thể.”
“Bởi vì bố có sáu đứa con, trừ khi những người khác chết sạch, bằng không Tưởng thị không bao giờ là của mình con được.” Anh Hiền thản nhiên nói: “Mẹ, Tưởng thị đã không phải công ty năm đó mẹ sáng lập với bố rồi, bây giờ dưới cờ của Tưởng thị có 3 công ty niêm yết, 8 công ty sở hữu tư nhân, những công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653474/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.