Phó Thành bắn hết nhưng không rút ra, ƈôи ŧɦịŧ mềm nhũn vùi bên trong. Hai người đổ khá nhiều mồ hôi. Phó Thành không chê bai, một mực ôm lấy cô.
Anh Hiền buồn ngủ gần chết, không còn sức ngó ngàng đến anh nữa.
Cô ngủ rất say, đồng hồ báo thức kêu đến bốn năm lần cô mới bất đắc dĩ mở mắt ra. Một cánh tay duỗi tới từ phía sau giúp cô tắt điện thoại đi.
Sau một lúc bối rối nữa, khả năng suy xét từ từ quay về vị trí cũ, trí nhớ đêm qua cũng dần khôi phục theo, cô nhớ hình như anh đã nói... yêu cô?
Anh Hiền tiếp tục nhắm mắt, bởi không biết phải đối mặt với anh thế nào.
“Dậy rồi à?” Phó Thành khẽ hôn lên má cô: “Trên người đau không?”
Anh Hiền thầm lẩm bẩm: Còn dám hỏi.
Cô không nói gì, nhưng lông mi đang động đậy, rõ là đã thức dậy rồi. Phó Thành không biết cô đang tức giận hay chỉ buồn ngủ, bèn luống cuống im bặt.
Trong khi anh đang suy nghĩ, Anh Hiền chậm rãi mở mắt ra, không thèm nhìn anh, mà trước tiên vén chăn lên xem thử.
Nói là chăn, nhưng thật ra là ga giường thì đúng hơn.
Phó Thành đã thay ga giường mới, nhưng vì nệm cũng đã ướt một mảng lớn, không thể nào nằm được nên anh ôm cô nằm sát vào một bên. Ga giường chỉ trải một nửa, nửa kia được cuốn lại đắp lên cơ thể hai người trông như một chiếc túi ngủ.
Bắt gặp mảng nước đọng đó, Anh Hiền lúng túng nằm lại vào lồng ngực Phó Thành, véo đầṳ ѵú của anh.
Ga
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653471/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.