Yết hầu của Phó Thành lăn lăn vài cái, hô hấp trầm xuống, ánh mắt nóng rực.
Phản ứng rất nhỏ đã bán đứng đáp án của anh, nhưng Phó Thành vẫn chậm chạp không lên tiếng mà chỉ nhìn cô.
Anh không muốn?
Anh Hiền bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, hình như cô chưa bao giờ nghĩ tới Phó Thành sẽ từ chối mình.
Cuối cùng, lúc Phó Thành dời tầm mắt khỏi mặt cô, khoảnh khắc đấy cô đã đoán được anh muốn nói gì.
“Anh Hiền, anh không thể trở về cùng em.”
Anh Hiền nhàn nhạt rũ mi, ánh mắt không khéo lại dừng trên cánh tay anh, bàn tay màu mật nắm chặt thành quyền, vì dùng sức quá mạnh nên mu bàn tay lộ ra gân xanh.
Anh Hiền muốn cười, người bị từ chối chính là cô mà, sao anh phải làm vậy chứ?
Cô còn chưa kịp cười, Phó Thành đã cười trước: “Anh Hiền, anh chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.”
Giọng anh nghẹn ngào, khóe môi treo nụ cười lạnh lùng trào phúng, ảm đạm và u ám. Đây là lần đầu tiên Anh Hiền thấy Phó Thành như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô mất đi năng lực diễn đạt.
“Thấy em ở bên cạnh người đàn ông khác anh sẽ không thoải mái, muốn ở trước mặt bọn họ ôm em, hôn em, để cho mọi người đều biết em là của anh.”
Muốn anh làm vệ sĩ của cô, nhìn cô thân mật với người đàn ông khác, thậm chí tự mình lái xe đưa cô vào phòng khách sạn của người đàn ông khác?
Anh không làm được.
“Anh không biết mình có thể kiên trì bao lâu, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653459/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.