Chương trước
Chương sau
Trans: Jagermeister
Sau bữa sáng, đám người Phó Thành phải ra ngoài tuần tra, Anh Hiền và Từ Lượng chỉ đành chờ đợi trong doanh trại lực lượng gìn giữ hòa bình. Thân phận của hai người không rõ ràng, không tiện chạy lung tung khắp nơi nên cứ luôn đợi ở trong phòng của Kha Nhụy. Kha Nhụy ôm Anh Hiền khóc một trận, thu hút các quân y tới.
Quân y Carol là một người phụ nữ trung niên tóc đỏ, thấy cô thì nói với vẻ ngượng ngùng: "Tháng trước chúng tôi từng bị tập kích, vừa mới chuyển tới đây, doanh trại còn đang trong giai đoạn sửa sang, giường ngủ khá túng thiếu. Tôi có thể xin thử giúp cô một chút, xem xem có thể để cô ở lại đây với Kha được hay không. Còn về Từ.... rất xin lỗi, anh ta phải tới trại tị nạn, người bên đó sẽ giúp anh ta liên lạc với đại sứ quán."
Từ Lượng căng thẳng nhìn Anh Hiền, im lặng cầu nguyện cô đừng vứt bỏ mình.
Anh Hiền cười nói: "Cảm ơn cô, Carol. Trước mắt chúng tôi khá ổn, Phó đã giúp đỡ liên lạc với đại sứ quán rồi."
Carol lộ ra vẻ lưỡng lự, dùng ánh mắt hỏi cô có chắc chắn hay không.
Anh Hiền biết cô ấy có lòng tốt lại cười một cái.
Từ Lượng yên lặng đấu tranh nội tâm giữa ban ngày, cuối cùng đưa ra quyết định, tìm Anh Hiền nói: "Cô Tưởng, hay là cô vẫn nên ở lại đây với Kha Nhụy đi, tôi tới trại tị nạn đợi tin tức. Bên đó đều là đàn ông, đúng là hơi không tiện lắm."
Sáng nay lúc ăn cơm, anh ấy nghe thấy hai người lính đánh thuê nói linh tinh với nhau bằng những từ rất thô tục, thô tục tới mức anh ấy không tiện thuật lại.
Mặc dù là nói đùa nhưng vẫn cảm thấy không tốt lắm.
Trong quá trình lánh nạn, Từ Lượng luôn tỏ ra rất hèn nhát, nghe thấy anh ấy nói như vậy, Anh Hiền vừa rất kinh ngạc lại vừa hơi kích động, trái lại còn an ủi anh ấy: "Sẽ không có chuyện đâu."
Từ Lượng khó hiểu, sao cô lại có thể chắc chắn như thế được? Khó hiểu thì khó hiểu, anh ấy cũng không khăng khăng nữa, suy cho cùng cũng không phải thật lòng muốn tới trại tị nạn.
Hơn sáu giờ, mọi người lần lượt trở về doanh trại, Phó Thành tới đón Anh Hiền và Từ Lượng.
Tiểu đội mà tên đầu trọc chỉ huy từng xích mích với Phó Thành là đội về cuối cùng, trên xe ngoại trừ bốn người đàn ông cường tráng thì còn có một cô bé người bản địa.
Cô bé nhỏ gầy, đỉnh đầu chưa tới vai của tên đầu trọc, mắt nâu chứa đầy sự lo sợ, muốn nhìn lại không dám nhìn, liếc một cái đã vội vàng cụp mí mắt xuống, qua một hồi lại lén ngước mí mắt lên. Sau khi thấy Anh Hiền, trên khuôn mặt non nớt hiện lên một sự vui mừng.
Đầu trọc và cô bé thu hút ánh nhìn của tất cả người có mặt ở đây, ngoại trừ một hai người huýt sáo thì những người khác chỉ im lặng nhìn.
Đầu trọc nói với vẻ thản nhiên: "Nào, làm quen một chút, đây là Lulu, hôm nay cô ta là bạn gái của tao."
Nói xong thì mạnh mẽ ôm chặt Lulu.
Lulu rụt cổ lại, chân tay cứng ngắc không dám động đậy.
Phó Thành cẩn thận quan sát khuôn mặt của Lulu, đầu lông mày nhíu chặt: "Cô ấy bao nhiêu tuổi?"
"18."
Không thể nào, Anh Hiền thầm nghĩ.
Phó Thành cũng không tin, hỏi Lulu một câu bằng tiếng Linia, nghe được tiếng mẹ đẻ, trước hết Lulu mừng rỡ, sau đó lo lắng ngẩng đầu nhìn đầu trọc, chần chừ nói ra hai âm tiết.
Sắc mặt Phó Thành nhanh chóng lạnh lùng: "Cô ấy nói mình 15."
"Tao làm sao biết được, bố mẹ cô ta nói cô ta 18. Dù cô ta 18 hay 15 thì trong quy định luật pháp của Linia, con gái 13 đã có thể kết hôn rồi."
Phó Thành nói: "Anh không phải người Linia, chúng ta đều không phải người Linia."
Đầu trọc không bình tĩnh: "Mày còn tranh cãi chuyện phụ nữ với tao à? Sao hả, chỉ cho mày đem gái về chứ không cho tao đem về à? Tối qua tao tận mắt nhìn thấy mày vào phòng của cô gái Trung Quốc, đừng nói hai người chỉ nằm nói chuyện trong một cái túi ngủ thôi đấy nhé."
"Lulu bị bố mẹ cô ta bán bên đường, nếu không phải nhìn thấy cô ta là một cô gái trẻ, tao còn chê bẩn đây. Tao đưa cho bố mẹ cô ta 200 đô la, mày đoán xem thế nào? Bọn họ vui tới mức sắp khóc đến nơi, hôm nay cho dù tao có làm chết Lulu bé nhỏ ở đây thì người nhà cô ta cũng sẽ không nói một chữ nào đâu, không biết chừng còn phải cầu xin tao mua lại đứa con gái nhỏ của họ nữa đấy."
Anh ta tàn nhẫn hôn vào gò má của Lulu, nắm cằm cô bé hỏi: "Bé cưng, em tự nguyện, có đúng không?"
Mặt của Lulu bị nắm tới mức biến dạng, nước mắt rưng rưng ở vành mắt. Cô bé chỉ có thể hiểu một chút tiếng Anh, không biết đã xảy ra cái gì.
"Nói chuyện!" Đầu trọc lớn tiếng quát tháo.
Cơ thể Lulu càng run rẩy dữ dội, cố gắng giương khóe miệng lên cười, nhỏ tiếng lặp lại ba lần yes.
Nghe không hiểu cũng chẳng sao, nói yes là được rồi.
"Nghe thấy chưa?" Đầu trọc đắc ý phổng mũi lên, ôm Lulu lách qua Phó Thành, chưa đi được hai bước đã bị Phó Thành chặn lại lần nữa.
"Mẹ nó, mày có thôi ngay đi không, không nghe thấy vừa rồi cô ta nói gì à?"
Phó Thành không dây dưa với anh ta, cương quyết nói: "Bỏ cô bé ra, ngay lập tức, đây là mệnh lệnh." Nói xong thì quay đầu gọi người: "David, cậu chịu trách nhiệm đưa Lulu về."
Bốn từ "đây là mệnh lệnh" giống như ngọn lửa bay vào thùng thuốc nổ, trực tiếp khiến sự bất mãn tích tụ đã lâu của tên đầu trọc bùng nổ. Hai ngón tay của hắn chọc vào bả vai Phó Thành, cáu kỉnh hét lên: "Mẹ nó, bây giờ mày chỉ là một tên lính đánh thuê thôi, có thể đừng có lấy cái kỷ luật vẻ vang cợt nhả đó quản bọn tao nữa được không?"
"Bản thân mày sẵn lòng tìm cái chết tao không quan tâm nhưng mày đừng kéo mọi người cùng chết. Mày yêu cầu bọn tao không được tự tiện nổ súng, nhưng mà những thằng quân phản động đó sẽ nể mặt bọn tao hay sao? Mấy thằng chó đó nghe thấy động tĩnh là nổ súng, nó có quan tâm mày là ai không?! OK, mày là đội trưởng, trên chiến trường tao không thể không nghe mày, nhưng mà bây giờ là thời gian cá nhân, mẹ nó tao ngủ với một gái điếm cũng không được sao? Đừng nói lính đánh thuê, bên lực lượng gìn giữ hòa bình cũng có chơi gái đấy, ai từng quan tâm chứ! Ngày nào bọn tao cũng sống trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, không biết khi nào sẽ chết, trước khi chết ngay cả một người phụ nữ cũng không thể chơi sao?"
"Phó, tao nói cho mày biết, bọn tao tới để kiếm tiền chứ không phải tới làm hình mẫu đạo đức!"
Phó Thành và đầu trọc làm trung tâm, hình thành một vòng chân không kì lạ. Những người khác mặc dù không đồng ý tên đầu trọc chơi gái chưa thành niên nhưng mà cũng có thành kiến đối với yêu cầu kỷ luật lâu nay của Phó Thành, vì vậy không một ai đứng ra bênh vực hay hòa giải.
Phó Thành không nhúc nhích, lưng thẳng tắp, mặt mày lạnh lùng sắc bén khác thường: "Jackson, anh có ý kiến có thể nói công ty trách mắng tôi nhưng bây giờ tôi là đội trưởng, ở đây phải tuân theo kỷ luật của tôi."
Anh nói từng chữ rõ ràng: "Tôi ra lệnh cho anh để cô bé đi."
Trên trán tên đầu trọc nổi gân xanh, nhổ một bãi nước bọt, chửi một câu Fuck bằng giọng trầm thấp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Biết tại sao công ty tìm mày làm đội trưởng không? Là vì mẹ nó, tỉ lệ chết của mày thấp, tiện cho bọn họ báo cáo kết quả với chính phủ. Cho dù sĩ quan của nó, dân thường hay là phần tử khủng bố, bắn chết cũng có một đống giấy tờ , chỉ có duy nhất bọn tao chết là không cần khai báo cho bất kỳ ai, mày cũng chỉ là con chó mà họ yêu thích nhất thôi. You stupid fucking chink (Mẹ mày thằng Trung Quốc đần độn)."
Lúc nói chuyện có một bàn tay sờ sau lưng.
Anh Hiền bỗng dưng hành động, giơ tay rút khẩu súng bên hông của binh lính bên cạnh. Tất cả xảy ra quá nhanh, hơn nữa vốn không có ai nghĩ tới phải đề phòng cô nên cứ để cô thuận lợi như thế.
Họng súng nhắm vào tên đầu trọc, Anh Hiền thấp giọng cảnh cáo: "Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa."
Trong đầu Phó Thành ầm một tiếng, cơ thể bị cảm giác sợ hãi mà trước nay chưa từng có chi phối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.