Hai người một trước một sau bước ra khỏi thang máy, đến khu vực hút thuốc bên ngoài. Thẩm Đông Dương lấy thuốc lá ra, châm lửa, chậm rãi hút hai hơi, rồi chìa hộp thuốc ra.
Phó Thành liếc mắt nhìn, mặt không cảm xúc từ chối: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”
Thẩm Đông Dương không để ý lắm, thu tay về.
Trời hôm nay âm u, không trung mờ mịt ảm đạm, giống hệt làn khói trong tay người đàn ông. Mặt trời bị tầng mây dày đặc che đi, chỉ lộ ra tầng sáng nhạt nhòa.
Thẩm Đông Dương hỏi: “Nghe nói trước đây anh là vệ sĩ của Từ Á Vi?”
“Ừm.”
“Đãi ngộ của nhà họ Từ không tốt?”
“Không phải.”
“Vậy sao lại đổi việc? “
Phó Thành: “Liên quan đến lịch trình.”
Thẩm Đông Dương yên lặng hút thuốc, hút được nửa điếu, anh ta bỗng nhiên nói: “Đi theo Anh Hiền tốt hơn đi theo Từ Á Vi nhiều, đúng không? Anh Hiền chẳng có tật xấu gì, dễ tính, đối với nhân viên cũng hào phóng nữa.” Nói xong, anh ta đưa tay lên niết ấn đường, trên mặt nổi lên vẻ ảo não: “Ý tôi là, Anh Hiền không có bất cứ tật xấu nào, nặng mùi cũng không, cậu đừng về mách lẻo đấy nhé.”
Ánh mắt Phó Thành ảm đạm, không lên tiếng, đường nét cứng rắn vẫn không chút dao động.
Thẩm Đông Dương quá quen với sự lãnh đạm của anh, anh ta nhả ra ngụm khói, đầy hứng thú hỏi: “Công việc của vệ sĩ là làm gì, cô ấy đi đâu cậu đi đó hả?”
“Ừm.”
“Cô ấy về nhà cậu cũng đi theo?”
Phó Thành: “Tôi chỉ phụ trách đưa cô Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653433/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.