Gần như ngay sau khi cô bước vào phòng tắm, Phó Thành đã hồi âm lại: “Có.”
Hai phút sau, lại nhắn một tin nhắn “Vừa nãy đang tắm rửa” đến, mười phút sau thì anh gọi điện thoại qua.
Anh Hiền lẳng lặng cong môi, nhập vào vài chữ, lại nghĩ đến gì đó bèn xóa tin nhắn đi, gọi điện trực tiếp cho anh.
“Alo.” Giọng nam trầm tính và mạnh mẽ, nghe có vẻ rất tỉnh táo.
Anh Hiền: “Là tôi.”
“Tôi biết.”
Môi lại muốn cong lên, Anh Hiền hỏi: “Chưa ngủ à?”
Bên kia im lặng một lúc mới trả lời ngắn gọn một tiếng “Ừ”.
Làm sao anh có thể ngủ khi vẫn chưa nhận được hồi âm của cô.
Trong hơn nửa tiếng đồng hồ, hiện trường vụ tai nạn ô tô đã diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần trong đầu anh.
Anh Hiền nói: “Vừa rồi tôi cũng đi tắm.” Ngừng một chút, cô nhẹ giọng hỏi: “Lo lắng sao?”
Phó Thành: “Có một chút.”
Anh Hiền không giỏi tán gẫu, càng không biết nấu cháo điện thoại, vì vậy im lặng thật lâu. Cô không nói lời nào, Phó Thành cũng không thúc giục, lẳng lặng lắng nghe tiếng hít thở của cô. Có một vài tiếng sột soạt, anh nhạy bén bắt được sự thay đổi trong hô hấp của cô, chắc là cô đang đi lại.
“Phó Thành.”
“Hửm?”
Anh Hiền hít một hơi, như đang suy tư gì đó mà khẽ cười một tiếng, mở cửa sổ ra để làn gió mát xua đi niềm nhung nhớ nóng bỏng khó lý giải của mình.
Ngẩng đầu nhìn lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, cô nói: “Hôm nay có thể nhìn thấy sao Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653428/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.