Phó Thành im lặng rời khỏi người cô, lại im lặng buông tay cô ra.
Anh Hiền cứ tưởng chuyện này đến đây là kết thúc.
Cô muốn hỏi anh ‘Chơi đủ rồi sao?’, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt ngược trở về.
Vệt đỏ ở trên cổ tay nói cho cô biết rằng, hiện tại tốt nhất là đừng có kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh.
Tuy nhiên, đánh giá của cô về tình hình không những không xoa dịu được Phó Thành, mà ngược lại còn khiến lửa giận vừa mới áp xuống của anh lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Cô trước nay không phải là người tùy hứng, mỗi một lần khiêu khích chọc giận anh đều là bởi vì cô biết rất rõ người nào có thể chọc, khi nào thì có thể chọc.
Lúc Phó Thành cùng xuống xe với mình, Anh Hiền mới ý thức được có gì đó không đúng.
Cô mím môi, đứng tại chỗ nhìn anh.
Thấy cô bất động, Phó Thành tiến tới gần, nhìn thẳng cô, hỏi: “Sao vậy? Không phải em nói để cho tôi tùy tiện chơi sao?”
Ánh mắt của anh khiến Anh Hiền cảm thấy rất xa lạ.
Phát hiện cô do dự, anh lại tiến lên nửa bước, ngực dán lên bộ ngực của cô, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Tưởng Anh Hiền, tôi chơi chưa đủ.”
Nói xong thì muốn hôn cô.
Anh Hiền nghiêng đầu né tránh, tầm mắt liếc về góc trần nhà, dùng giọng rất nhỏ nhắc nhở: “Nơi này có camera.”
Nhưng mà Phó Thành mắt điếc tai ngơ, nắm lấy cằm cô, không quan tâm mà lấp kín nó.
Anh Hiền có chút kinh hoảng, xô đẩy bờ vai của anh.
Nhưng mà cô càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653423/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.