Phó Thành quay lại sớm hơn so với dự tính của cô, trước sau cũng chỉ mất khoảng hai tiếng.
Anh đẩy cửa đi vào, cô đang ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh.
Anh Hiền thấy anh, chỉ hỏi: “Ăn cơm không?”
Phó Thành nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua bàn ăn, im một lúc rồi hỏi: “Ăn xong rồi à?”
“Ừ.”
“Tôi đưa cô về.”
“Được.”
Anh Hiền đứng dậy, cầm áo khoác lên đi ra ngoài, Phó Thành yên lặng đuổi theo.
Bánh kem không hao hụt miếng nào và ví tiền cô đơn nằm trên bàn ăn, túi đựng vẫn chưa bóc ra, chiếc nơ con bướm màu hồng to đùng trông có vẻ không hợp thời lắm.
Chiếc xe vụt qua dãy đèn neon song song hai bên, đi thẳng một mạch đến vành đai ba thì đột nhiên đứng lại, đèn đỏ ra hiệu dừng xe thi nhau bật lên.
Anh Hiền liếc nhìn thời gian, chín giờ bốn mươi lăm phút, chính là thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu, cũng không tính là chán.
Không biết trước mặt xảy ra chuyện gì, mười lăm phút vẫn không nhúc nhích, có người đi đường nổi giận, ra sức bóp còi. Một người như thế, những người khác cũng làm theo. Dù có thủy tinh ngăn cách, nhưng âm thanh kia cũng đủ khiến người ta bực bội.
Trong hoàn cảnh bức bối này, Phó Thành mở miệng: “Xin lỗi về chuyện hôm nay.”
Trẻ con cáu kỉnh tới nhanh mà đi cũng nhanh, lúc anh đuổi theo thì Hạ Hạ đã nguôi giận hơn nửa, nước mắt càng nhiều hơn vì mình xấu mặt.
Cô bé vừa khóc vừa phân bua, kể lại toàn bộ lịch trình kế hoạch trong mấy năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653421/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.