Chương trước
Chương sau
Anh Hiền mượn điện thoại di động của Phó Thành tìm kiếm tin tức về mình, vụ việc tai nạn xe cộ đã bị công khai, ảnh chụp hiện trường cũng có. Bởi vì không tìm thấy thi thể, nên trọng tâm công việc hiện tại của cảnh sát là tìm kiếm và cứu hộ. Có một số tờ báo lá cải phân tích: Địa điểm xảy ra tai nạn hẻo lánh, ít xe cộ qua lại, hiện trường không có giám sát, không có nhân chứng, vì vậy suy đoán rất có thể sau khi xảy ra tai nạn xe hơi, nạn nhân mất phán đoán, đi lại lung tung dẫn đến lạc đường, sau đó mất nước hôn mê.
Vụ tai nạn giao thông không gây ra nhiều sự chú ý, nhưng nó đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ đến Tưởng thị. Trước có nghi vấn công ty phá sản, sau đó người phụ trách công ty gặp tai nạn xe cộ mất tích, cổ phiếu liên tục giảm xuống hai ngày.
Ngày thứ ba, Kha Nhụy cuối cùng cũng gọi điện thoại đến: “Xin lỗi sếp, tôi muốn gọi điện thoại cho cô sớm một chút, nhưng hai ngày nay vẫn ở nhà chính, nói chuyện không tiện nên tôi không gọi được.”
Anh Hiền: “Bây giờ nói chuyện có tiện không, có tình huống gì phát sinh không?”
Kha Nhuỵ: “Tiện. Sếp, tôi cảm thấy chủ tịch chắc hẳn có nghi ngờ, ông ấy yêu cầu tất cả mọi người ở lại nhà chính, nếu như công việc không cần thiết thì không được phép rời đi. Đêm đầu tiên cô gặp chuyện không may, chủ tịch gọi cậu cả vào thư phòng nói chuyện riêng, lúc ấy tất cả mọi người đều ở phòng khách, tai mắt quá nhiều, tôi không dám đến gần nghe lén.”
Anh Hiền: “Cô làm tốt lắm, cẩn thận là trên hết.”
Kha Nhuỵ tiếp tục nói: “Sau khi cậu cả đi ra từ thư phòng, tâm tình có chút kích động, chủ động đề nghị những người có mặt ở đó giao điện thoại di động, máy tính, tài khoản ngân hàng của mình ra để điều tra một lần, còn nói muốn cho cảnh sát vào nhà điều tra, sau đó anh ta tự mình thực hiện những điều đó, tuyệt đối phối hợp.”
Anh Hiền im lặng, Tưởng Anh Kiến làm như vậy là đang muốn tự chứng minh bản thân trong sạch ư? Tưởng Chấn quả nhiên là hoài nghi anh ta.
Anh Hiền hỏi: “Cảnh sát có đến không?”
“Không có, không có.” Kha Nhụy phủ nhận: “Đề nghị đó bị cô hai, còn có… còn có cậu tư cự tuyệt, cậu tư nói đây là xâm phạm cá nhân của bọn họ, cô hai trực tiếp hỏi cậu cả có ý gì, có phải coi bọn họ là phạm nhân hay không.”
Nói đến Tưởng Anh Tề, Kha Nhụy dừng một chút. Chị ruột sống chết chưa biết, làm em trai lại chỉ quan tâm chuyện cá nhân bị tiết lộ, thật khiến người ta hoài nghi.
Anh Hiền đối với chuyện này không có ý kiến gì, cô đoán Tưởng Anh Tề lại ở bên ngoài làm chuyện gì đó không muốn Tưởng Chấn biết, cho nên mới kích động như vậy.
Về phần gϊếŧ cô, cô ngược lại cũng mong cậu ta có quyết đoán này, còn tốt hơn chỉ là một thiếu gia quần áo lụa là, vô công rỗi nghề, suốt ngày chỉ biết làm những chuyện không đâu vào đâu.
Anh Hiền hỏi: “Vậy hai ngày nay cô có phát hiện ra gì không?”
Nói đến đây, Kha Nhụy trở nên chán nản: “Không có. Sếp, cậu cả hai ngày nay ngay cả công ty cũng không tới, vẫn luôn ở nhà chính, thậm chí lúc nghe điện thoại cũng nghe ở trước mặt mọi người. Tôi đã điều tra qua, mấy công ty nhỏ dưới danh nghĩa của anh ta cũng không có động tĩnh gì. Sếp, tôi phải làm gì tiếp theo đây?”
Anh Hiền lâm vào trầm tư, cô vẫn không nắm bắt được đầu mối, cảm giác kia giống như bị một đoàn sương mù bao phủ, mặc cho cô nhìn thế nào cũng nhìn không rõ.
Trong lòng buồn bực, cô quyết định bắt đầu xuống tay từ phía cổ phiếu: “Kha Nhụy, cô có nhớ Frank của CT Capital không?”
Cổ phiếu được niêm yết tại Hồng Kông, trong đó CT Capital là một trong những tổ chức nắm giữ nhiều nhất. Không bao lâu sau khi Anh Hiền lên nhậm chức, cô đã nghĩ biện pháp liên hệ với phó tổng Frank của CT Capital.
Frank ham mê bài bạc, dẫn đến luôn nợ nần, hơn nữa yêu cầu của Anh Hiền cũng rất đơn giản, chỉ cần tin tức, không cần anh ta làm bất kỳ việc gì. Lúc này Frank mới đồng ý mối quan hệ “hợp tác” của hai người.
“Nhớ, sếp muốn tìm anh ta sao?”
“Đúng vậy, cô hỏi anh ta thử xem, gần đây giao dịch nhằm vào Tưởng thị có gì khác thường hay không.”
Hỏi thì hỏi như vậy thôi, nhưng Anh Hiền cũng không ôm hy vọng gì về chuyện này. So với các phương pháp khác, tính minh bạch của giao dịch cổ phiếu quá rõ ràng, số lượng lớn căn bản không thể giấu được, còn số lượng nhỏ thì lại không có tác dụng gì.
Loại chuyện bức cung này, chỉ có thể thành công một lần, nếu không người tự đào hố chôn mình chính là bản thân cô.
Kha Nhụy do dự nói: “Lòng tham của Frank quá lớn, sếp, không bằng tìm anh Thẩm đi? Thông tin này cũng có thể tìm được từ Ủy ban Chứng khoán và Hối đoái.” Lần trước cô vì tin tức môi giới trung gian đã trả hơn ba trăm vạn nợ cờ bạc cho anh ta, lần này chúng ta có việc cầu anh ta, anh ta chẳng phải sẽ muốn nhiều hơn nữa sao.
Anh Hiền không chút nghĩ ngợi, quyết đoán từ chối: “Chuyện nhỏ này không đáng để làm phiền anh ta.”
Quan hệ dùng nhiều khiến người ta phiền phức, mượn danh nghĩa của hổ cũng có giới hạn.
Thẩm Đông Dương là con át chủ bài* bất đắc dĩ nhất của cô.
(*)Át chủ bài (Khẩu ngữ): con bài có giá trị cao nhất trong ván bài tú lơ khơ; thường dùng để chỉ người, vật có vai trò quyết định trong một phạm vi, một hoàn cảnh cụ thể.
Kha Nhụy líu lưỡi, chuyện liên quan đến tính mạng còn nhỏ?
“Sếp, cô dự định khi nào trở về?”
“Một hoặc hai ngày nữa.” Anh Hiền nói.
Kéo dài không có lợi cho công ty, nếu vẫn không có manh mối thì chỉ có thể từ bỏ.
Kha Nhụy buông điện thoại xuống liền liên lạc với Frank, không ngờ tới thật đúng là hỏi ra chút gì đó, đương nhiên, Frank cũng nhân cơ hội ra sức sư tử ngoạm*.
(*)Sư tử ngoạm: tục ngữ tiếng Trung, ẩn dụ yêu cầu ra một mức giá cao hoặc đưa ra một điều kiện cao.
Nhận được tin tức, Kha Nhụy lập tức thông báo cho Anh Hiền.
Frank cho biết, hai tháng trước, một công ty nhỏ tên là Vạn Lý Bằng Trình đột nhiên bắt đầu bán khống* giá cổ phiếu Tưởng thị với quy mô lớn, lúc ấy đã thu hút một số sự chú ý trong ngành, nhưng bởi vì quy mô của Vạn Lý Bằng Trình quá nhỏ, bọn họ đều không để vào mắt.
(*)Bán khống: Bán khống trong tài chính có nghĩa là một cách kiếm lợi nhuận từ sự tụt giảm giá của một loại chứng khoán như cổ phiếu hay trái phiếu.
Frank bởi vì hợp tác với Anh Hiền, sớm đã thông qua quan hệ cá nhân tra được vốn tài chính của Vạn Lý Bằng Trình phần lớn đều đến từ một người tên là Lâm Quốc Phong. Mãi đến mấy ngày gần đây giá cổ phiếu Tưởng thị giảm mạnh, Vạn Lý Bằng Trình kiếm được một khoản lớn, anh ta mới dám xác nhận có vấn đề.
Khi anh ta muốn liên lạc với Anh Hiền, thì nhìn thấy tin tức về sự biến mất của cô trong vụ tai nạn xe hơi.
Tuy rằng tạm thời không biết Lâm Quốc Phong là ai, nhưng cuối cùng cũng có chút đột phá.
Cúp điện thoại, Anh Hiền mượn giấy bút từ Hạ Hạ, vẽ sơ đồ mối quan hệ giữa Tưởng Anh Kiến với vợ anh ta là Đổng Thuyên, mẹ anh ta là Trang Nguyệt Cầm, sau đó tỉ mỉ xem xét qua một lần. Nhà họ Trang anh em thân thích đông đảo, cô không thể nhớ rõ toàn bộ, may mà trước khi kết hôn Đổng Nạp là diễn viên, cô ấy đã đem những chuyện bát quái lúc Trang Nguyệt Cầm kết hôn từ đầu đến cuối kể hết cho cô nghe, cũng vì vậy mà giờ đây cung cấp cho cô không ít manh mối.
Nhưng bất kể cô tìm thế nào cũng không tìm được Lâm Quốc Phong. Đừng nói là Lâm Quốc Phong, ngay cả người họ Lâm cũng không có.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là một người đơn thuần gặp may?
Không thể nào, Anh Hiền không tin vào may mắn.
Có thứ gì đó trong đầu cô rục rịch loé lên, chỉ là không cách nào phá giải mấu chốt.
Cô cầm bút không ngừng vẽ vòng tròn trên tên Tưởng Anh Kiến, mực gần như xuyên thấu giấy bản thảo.
Cuối cùng thì cô còn bỏ sót ai? Tưởng Anh Kiến còn có quan hệ với ai nữa?
Anh Hiền đỡ trán thở dài, coi ngựa chết làm ngựa sống mà chữa*, viết ba chữ Tưởng Anh Tư, dưới ánh sáng của bóng đèn trong phòng, cô chợt ý thức được mình lại phạm phải sai lầm dưới ánh đèn tối tăm*.
(*) Coi ngựa chết làm ngựa sống mà chữa là một thành ngữ, là một phép ẩn dụ khi biết rằng điều gì đó là vô vọng, nhưng bạn vẫn giữ một tia hy vọng và tích cực cứu vớt nó. Thông thường nó cũng ám chỉ việc thực hiện một nỗ lực cuối cùng.
(*)Dưới ánh đèn tối tăm: Hiện tượng thường gặp trong cuộc sống, nguyên gốc chỉ vùng tối dưới đèn do bị chính bóng đèn cản lại trong quá trình chiếu sáng. Bây giờ nó được mở rộng thành 1. Mọi người không nhìn thấy và nhận thức được những sự việc và sự kiện xảy ra gần với họ; 2. các cơ quan buôn bán ma túy, sự tham gia của các nhân viên an ninh công cộng trong thế giới ngầm; 3., cũng được dùng để chỉ nơi càng nguy hiểm, càng an toàn. Ở đây chúng ta hiểu với nghĩa thứ nhất.
Theo bản năng, cô cho rằng Tưởng Anh Kiến sẽ không dùng thân thích nhà họ Tưởng ra mặt làm loại chuyện này, nên toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào việc kiểm tra quan hệ giữa Đổng Kỳ và Trang Nguyệt Cầm, cứ như vậy bỏ sót Tưởng Anh Tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.