Hai người ngồi dậy kiểm tra cơ thể, cỏ dại làm xước một mảng da lớn trên bắp chân cô, xương cốt cả người đau nhức không thôi.
Xe đã bị đâm cháy rụi, nắp ca-pô bật lên bốc khói trắng, làm cho Anh Hiền sợ hết hồn hết vía.
Anh Hiền muốn đi lấy điện thoại của mình về, bị Phó Thành ngăn lại: “Dính dầu rồi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nổ mạnh.”
Vầng trán anh rướm máu, mu bàn tay bị trầy da nghiêm trọng, những chỗ khác thì tạm thời chưa nhìn ra.
Anh Hiền không muốn để anh nhận ra mình đang run rẩy, hỏi một câu ngắn gọn: “Anh sao rồi, có ổn không?”
“Tôi không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.” Phó Thành nhẹ nhàng bâng quơ đáp, cúi đầu kiểm tra điện thoại. Màn hình đã nát tươm, thế nhưng vẫn sử dụng được, anh đang định báo cảnh sát thì bị Anh Hiền chen ngang: “Chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi, không biết đối phương còn chuẩn bị gì phía sau hay không.”
Phó Thành nói: “Chắc là không đâu, vừa nãy tôi vẫn luôn chú ý đằng sau, không phát hiện ra kẻ nào theo dõi. Hơn nữa, phía sau tốt nhất nên sắp xếp một chiếc xe container lớn đâm thẳng vào trước khi cô ý thức được vấn đề, chứ không phải đợi đến khi phát hiện cô không sao rồi mới bổ đao.”
Hậu quả là sẽ có thêm một tài xế gây chuyện, con người là nhân tố khó kiểm soát nhất, thêm một người thì nguy hiểm sẽ gia tăng. Sở dĩ đối phương không sắp xếp như vậy, có lẽ cũng do suy xét xuất phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653409/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.