Anh đã đẩy cô ra rất nhiều lần, nhưng lúc này là lần lạnh lùng cũng như thô bạo nhất.
Anh Hiền lảo đảo lui về sau, ngã quỵ ở trên mặt đất, nếu không có sô pha làm đệm lưng thì không biết có bao nhiêu chật vật. Tuy là như thế nhưng cảm giác đau đớn khi cổ tay đụng phải sô pha cũng đủ làm cô la lên thất thanh: “Á!”
Sô pha bị cô ngã làm cho lệch đi, chân ghế cọ xát với sàn nhà phát ra tiếng vang chói tai.
Anh Hiền xoa cổ tay, khóe mắt ướŧ áŧ nhìn về phía người đàn ông đang tỏ ra lạnh lùng, giận dữ nói, “Phó Thành, anh lại lên cơn gì đấy?” Bởi vì đau đớn cho nên giọng của cô có chút run rẩy mơ hồ, vừa nghe đã thấy yếu ớt lại tủi thân.
Một câu này kéo lại lí trí của anh, Phó Thành đứng trên cao nhìn xuống cô, trong lòng giãy dụa.
Anh biết mình xuống tay quá nặng, nhưng mà…là cô tới trêu chọc anh, là cô ép anh đến bước đường này, là cô….
Nhưng chung quy lại đạo đức thâm nhập cốt tủy khiến anh không có cách nào tiếp nhận chuyện mình đánh phụ nữ, vì thế khi cô thở phì phì nói “Giúp tôi một chút”, mặc dù rất giận nhưng anh vẫn tiến tới bế cô lên.
Anh Hiền thuận thế ngồi lên đùi anh, trên mặt có vẻ uất ức, có mờ mịt cũng có tức giận, “Vì sao anh lại tức giận? Còn xuống tay nặng như vậy nữa?” Không có được câu trả lời, cô dứt khoát quay đầu lại lườm anh, “Nói chuyện.”
Cô rất ít khi lộ ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653388/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.