Anh Hiền ngủ một giấc đến 7 giờ, hiếm lắm cô mới ngủ nướng. Chống người lên mới phát hiện mình đang gối lên cánh tay của Phó Thành, trên người là một chiếc áo thun xa lạ.
Vừa quay đầu thì đối diện với một đôi đồng tử màu hơi nhạt, ánh mắt của anh thanh tỉnh, hiển nhiên là đã tỉnh được một lúc rồi.
Anh Hiền xoay người xuống giường, chân vừa chấm đất, cảm giác tê mỏi từ giữa hai chân nhanh chóng khuếch tán, xót đến mức thiếu chút nữa cô lại ngã trở về giường.
Cố hết sức chống hai cái đùi đi vào toilet tìm quần áo, váy áo sơ mi còn ở đấy nhưng chỉ thiếu mỗi qυầи ɭóŧ, đại khái là đã vứt ở trên xe. Trải qua một đêm, váy đã không thể nhìn được nữa, nhưng mà hiện tại cô không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể mặc bộ quần áo tràn đầy dấu vết tình ái lên người.
So với cô thì Phó Thành đã sớm sửa soạn xong, im lặng gần như không tồn tại, mãi cho đến khi nghe thấy cô nói: “Tôi đi đây.”
Anh nói: “Để tôi đưa cô đi.”
Anh Hiền từ chối, “Không cần, cám ơn.” Ban đêm là ban đêm, ban ngày là ban ngày, cô phân biệt rất rõ ràng.
Trước khi chia tay, Anh Hiền bỗng nhiên tới gần, môi cọ xát vào cằm anh: “Thứ Bảy tuần sau được không?” Cô chỉ cho anh thời gian là hai giây, không có được câu trả lời, cô bèn cười cười rồi rời đi.
Chờ đám người biến mất trong thang máy, Phó Thành mới giơ tay sờ sờ nơi bị cô cọ qua.
–
Anh Hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/258233/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.