Phó Thành lái xe tới một hiệu thuốc cách chung cư của mình không xa, anh biết chỗ đó là cửa hàng tiện lợi 24h, lúc trước đi ngang qua anh đã nhìn thấy bảng hiệu trên cửa rồi.
Dừng xe xong, Anh Hiền tháo dây an toàn định đi xuống xe, cổ tay bất chợt bị anh giữ lại.
“Đi đâu?” Anh hỏi.
Anh Hiền không giải thích được: “Mua thuốc.”
“Không được.” Có lẽ anh không ý thức được lông mày của mình đã nhíu chặt thành hình chữ xuyên(*),nói như đinh đóng cột: “Tôi đi, cô chờ trên xe đi.”
(*) Chữ xuyên: 川.
Anh Hiền liếc mắt nhìn anh nhảy xuống xe, ánh mắt lấp lánh: “Anh nhất định phải xuống xe như thế sao? Ánh đèn bên trong hiệu thuốc rất sáng đấy.”
Chỗ khóa quần của anh toàn là vệt nước loang lổ, người sáng suốt vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra.
Ngược lại là cô, ngoại trừ chân váy có chút nhăn nhúm và áo sơ mi hơi lệch ra, thì nhìn qua coi như là bình thường. Tuy rằng không mặc nội y, nhưng cô không nói thì ai biết.
Phó Thành cúi đầu nhìn quần, cũng hiểu ý cô.
Anh Hiền: “Hay là để tôi đi, có váy che rồi không thấy được gì đâu.”
Vừa nói cô vừa mở cửa xe.
Không ngờ anh lại rất bướng bỉnh, vẫn túm cô ngồi vào chỗ, còn bản thân thật sự xuống xe.
Cô cảm thấy nhìn không ra cái gì, nhưng môi cô sưng đỏ, tóc dài lộn xộn, hơn nữa cái váy nhăn nhúm, sao lại không nhìn ra được?
Anh đi được hai bước, chợt nhớ tới gì đó lại vòng về gõ cửa sổ xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/258231/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.