Đôi tay Phó Thành siết chặt lại.
Anh không phủ nhận là mình có nghĩ tới.
Cô nói “Muốn anh” thì anh có thể suy nghĩ như thế nào đây.
Anh bị điên rồi nên lúc ăn cơm mới có thể nghĩ, có lẽ cô chỉ là một cô gái nhỏ bị chiều hư, thích chơi mấy trò đùa xấu xa mà thôi.
Nếu Anh Hiền biết được suy nghĩ này của anh thì chỉ sợ cười đến chết mất.
Bị chiều hư? Cô gái nhỏ? Hai từ này không hề có chút liên hệ nào với cô.
Cô là một người không có thời kỳ phản nghịch, từ ngày bắt đầu hiểu chuyện đã tính toán làm thế nào để trở thành người thừa kế của Tưởng thị.
Cô không hề có dấu hiệu gì báo trước mà cắn anh, hàm răng nhẹ nhàng nghiền làn da của anh, đầu lưỡi phối hợp liếm nhẹ.
Phó Thành cố hết sức xem nhẹ cảm giác vừa ngứa vừa tê ở trên cổ, một chân đạp cửa phòng tắm ra, lập tức buông cô xuống, giống hệt như cô là một củ khoai lang phỏng tay.
Anh Hiền cong mắt cười, hỏi: “Anh sợ tôi à?”
Phó Thành không để ý tới cô, lập tức xoay người đi thì nghe thấy cô nói: “Mở nước đi, lạnh chết mất.”
Bước chân đang rời đi cứng lại, im lặng trở về mở nước.
Anh Hiền khẽ nhướng đuôi mày, cười cười không rõ là ý gì.
Anh sẽ không cho rằng cô lạnh thật đấy chứ?
Áp lực nước của chung cư rất đủ, vừa vặn van nước ra thì nước ấm đã chảy ra ầm ầm, vừa nhanh vừa ồn.
Anh Hiền ngồi trên rìa bồn tắm, hai chân vói vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/258226/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.