Có không giữ, mất đừng tìm. Trái tim, một khi đã trở nên nguội lạnh, tình cảm sẽ chẳng còn quan trọng nữa. Tình cảm của con người thật phức tạp. Cho dù đã cố gắng để hiểu về nó, nhưng lại chẳng có ai có thể lí giải được. Khi còn nằm ở trong lòng bàn tay, người vô tình, người lãng quên đi nó. Đến khi người quay đầu, thứ tình cảm đó đã vụt mất từ khi nào, hoá tan thành bọt biển, người còn giữ được sao? Tất cả, cũng đã quá muộn màng. Tình yêu tay ba là một vòng luẩn quẩn. Rõ ràng là rất yêu, nhưng lại chẳng thể níu giữ. Sự nhẫn nại của con người có giới hạn. Đâu phải ai cũng mãi mãi có thể kiên trì? Không cố gắng được nữa, vậy thì đành phải buông tay ra thôi.
Yêu yêu hận hận, vui vui buồn buồn, mọi loại cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố đều bộc lộ rõ ràng, nhưng cái nhận được lại là sự vô tâm của người. Người không cần ta, tại sao còn phải cố gắng để làm gì? Chi bằng buông tay, sẽ không phải khổ sở, không phải mệt mỏi nữa. Hoàng hậu, đứng trên vạn người, dưới chân thiên tử, nhưng lại đơn độc, giống như bị đày nơi lãnh cung, không có tháng ngày hạnh phúc. Như vậy, còn luyến tiếc để làm gì đây?