Đông Thiên Quốc
Tô Dịch đang ngồi ở góc đường uống rượu, một mình, một góc, một chai rượu, không cần bạn uống chung và cũng chả cần mồi. Vừa uống hắn vừa khen rượu ngon, trước đây hắn chả bao giờ uống lấy quá ba chén rượu và cũng chẳng ham hố đi sưu tập từng bình, từng bình rượu như những ông bạn của hắn đã và đang làm. Bởi thế hắn chả bao giờ định nghĩa được thế nào là rượu ngon; là loại rượu tinh khiết, có độ cồn vừa phải hay rượu phải đượm mùi vị cùng độ cồn cao mới tính là rượu ngon? Hắn chả quan tâm. Bây giờ với hắn là rượu mà vị cay xé cổ của nó lấp đi được nỗi uất hận trong lòng là rượu ngon, rượu uống vào mà hơi men chuếnh choáng của nó làm người ta quên đi thực tại là rượu ngon, rượu làm máu nóng và sự giận dữ của hắn thoát ra ngoài cũng là rượu... Và tất nhiên chai rượu rẻ tiền hắn mua được ở quán tạp hoá kia hội tụ đủ các yếu tố ấy, thế nên nó là rượu ngon. Tô Dịch cứ ngồi uống một mình như thế từ nửa đêm, uống vào thì lại nghĩ, càng nghĩ càng cay cú thế nên phải uống tiếp để chửi để tống cái sự cay cú ấy ra khỏi mồm, cứ thế đến gần sáng thì chai rượu đã cạn gần sạch. Cơn say và sương gió khiến hắn nằm gục ra ở góc đường mặc người qua lại, trong cơn say hắn nhớ lại chuỗi ngày tồi tệ của mình.
Giống như 80% người trên thánh giới, Tô Dịch là một phàm nhân. "Phàm nhân" là cách gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-ma-mong-gioi/947430/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.