Lúc đến nhà bếp sau khi đã tắm rửa xong, thấy "con nợ" thay vì chờ mình thì lại đang càn quét hết tất cả các món trên bàn ăn, Phong cũng không nhiều lời liền nhảy vào tranh đấu với Hoả Thiết Khai. Thật ra là cái hàng không mẫu hạm này cũng không khó tìm đường như Phong nghĩ lúc trước, Phong phát hiện mỗi hành lang đều có một màn hình vi tính để điều khiển đèn, hệ thống thoát nước, hiển thị nhiệt độ độ ẩm vân vân; và chức năng Phong thấy tuyệt vời nhất đó là hiển thị bản đồ và chỉ đường, chỉ cần nhập nơi cần đến là máy tính sẽ hiện lên bản đồ và đoạn đường ngắn nhất đến nơi đó. Sau khi dọn sạch tất cả những thứ có thể ăn được cả hai mới thoả mãn ôm cái bụng căng tròn của mình mà ngồi trên ghế nói chuyện với nhau:
- Phong, tôi tưởng cậu là một dược sĩ. Thế thì đi tập kiếm làm gì?
- Dược sĩ chỉ là nghề phụ thôi, quên tôi là hộ vệ riêng của công chúa rồi à. Nghề chính của tôi là một kiếm sĩ.
Thiết Khai lắc đầu phản bác:
- Kiếm sĩ bây giờ chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Tân Thiên Quốc đã lâu không còn chiến tranh nữa phát triển khoa học được đặt lên hàng đầu. Như tôi đây này, một nhà khoa học, một người yêu chuộng hoà bình, tương lai của đất nước, hoa gặp hoa nở người gặp người yêu.
- Ờ thế mà tương lai của đất nước đang nợ tiền một thằng hữu danh vô thực này, rồi yêu chuộng hoà bình kiểu gì mà đi đấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-ma-mong-gioi/947408/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.