Edit: Astute Nguyễn
Trời ngày xuân vẫn còn chút giá, trong không khí phảng phất hơi lạnh, đặc biệt là lúc chúng ùa hết về một nơi, khí lạnh xuyên qua cửa sổ gỗ sơn đỏ, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt mà lùa vào, làm Ước Tố vừa mới đứng dậy đã không khỏi rùng mình một cái.
"Tiểu thư sao lại dậy sớm như vậy?" – Nha hoàn Đan Quế vội vàng đi lên, đắp cho Ước Tố một chiếc áo choàng hoa lông. – "Cô gia cũng thật quá đáng, gióng trống khua chiêng ăn mừng sinh nhật của Chu Tam tiểu thư kia cũng thôi đi, vậy mà còn muốn Tiểu thư đến, này không phải là muốn làm xấu mặt Tiểu thư sao?"
Ước Tố cúi đầu không nói gì, một đoạn dây chuyền màu ngọc bích lộ ra khỏi chiếc váy ngủ mềm mại, nhìn Đan Quế trừng mắt lải nhải một mình, vẫn là tiếng lẩm bẩm ấy: "Cô gia thật không có mắt, Chu Tam đó có cái gì tốt, cùng lắm cũng chỉ là con gái nhà giàu mới nổi! Tuổi còn nhỏ lại tùy hứng, đi làm ngôi sao ca nhạc gì đó ở hoàng cung Dao Trì, thật là không biết xấu hổ, có tiểu thư khuê các nào mà đi làm cái loại chuyện đó!"
Ước Tố chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hạnh vẫn ôn hoà như ngọc: "Đan Quế, em ít nói vài câu đi, thời đại bây giờ khác rồi.". Truyện Dị Giới
"Vẫn là tiểu thư tốt tính!" – Đan Quế lải nhải. – "Chu Tam thật là không biết xấu hổ! Chẳng lẽ cô ta thật sự muốn gả cho cô gia làm thiếp, nhưng thân thế cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-lay-chan-tinh/3384895/chuong-72.html