Edit: Astute Nguyễn
“Cô còn mất hứng cơ à?”
Triệu Hựu Sâm đột nhiên duỗi tay nhéo nhéo mặt Ước Tố, mặt cô vẫn luôn có làn da như vậy, cũng chính là làn da ấy, đem đến cảm giác trẻ trung so với diện mạo vốn lạnh lùng này, Ước Tố trời sinh lông mày lá liễu, mắt hình hạnh, khuôn miệng anh đào nhỏ bé, đây lẽ ra là tiêu chuẩn mỹ nhân cổ điển, nhưng hiện tại lại bị trào phúng là quá mức tầm thường.
Bình thường cô không có trang điểm, hôm nay chỉ điểm nhẹ một chút, cả khuôn mặt lại trong sáng mỹ lệ nói không nên lời, nếu không phải hôm nay cô mặc sườn xám màu xanh đậm trông có vẻ trưởng thành, thì thoạt nhìn còn trẻ hơn cả Chu Dục Oánh trang điểm sang trọng.
“Con người này của cô, vẫn y như một khúc gỗ vậy, một chút nóng nảy cũng không có.”
Tay Triệu Hựu Sâm đột nhiên dùng lực, Ước Tố chịu đau vẫn chẳng hề lên tiếng, chỉ là trong lòng có một chút uất ức.
Triệu Hựu Sâm buông tay, làm như không có chuyện gì, cong cong khoé môi hướng về phía Chu Dục Oánh.
“Em xem, như vậy mà cô ta cũng không tức giận, tôi đúng là rước tượng đá về nhà mà.”
Chu Dục Oánh yêu nhất nụ cười đó của Triệu Hựu Sâm, lập tức nương theo men say chàng chàng thiếp thiếp cùng Triệu Hựu Sâm, Ước Tố rũ mắt, im lặng rút lui, bầu không khí xấu hổ này khiến cô không muốn ở lại lâu thêm nữa, lập tức bước ra ngoài một cách nhanh chóng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-lay-chan-tinh/2528972/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.