Cô chưa kịp đáp, hắn đã không chờ được, trực tiếp xốc chăn muốn xem nơi riêng tư của cô, nhưng xốc chăn lên chớp mắt một cái đã sợ ngây người.
Cơ thể mềm mại đầy những vết bầm xanh xanh tím tím, tựa như dương chỉ bạch ngọc nhiễm không biết bao nhiêu vết bẩn, Triệu Hựu Sâm nhìn hết toàn bộ không tin nổi, Ước Tố phản ứng lại, kéo tấm chăn che lại cơ thể, cúi khuôn mặt đỏ bừng nói: "Đừng nhìn."
"Sao... Sao lại như vậy..." Trong đầu Triệu Hựu Sâm tức khắc lướt qua toàn bộ hành động đêm qua, "Đây đều là tôi làm sao?"
"Không trách ngài." Mặt Ước Tố càng đỏ, "Từ nhỏ da ta đã mềm, hơi chạm vào một chút sẽ để lại dấu vết, không hoàn toàn trách ngài được."
"Thật xin lỗi..." Hắn cực kỳ cẩn thận ôm cô, "Lần sau nhất định sẽ có chừng mực."
"Ngài đêm nay, đêm mai..." Ước Tố cuống quýt không biết nên nói như thế nào, "Ngài còn ra ngoài không?"
Hắn lập tức hiểu ra, cúi đầu cười nhìn về phía cô: "Em muốn tôi đi? Hay là không đi?" Truyện edit by Astute Nguyễn.
Ước Tố nghẹn họng nửa ngày vẫn không nói được gì, Triệu Hựu Sâm không đợi cô trả lời đã bế bổng lên, vòng tay qua cặp đùi trần truồng mà ra ngoài, Ước Tố sợ hãi, tưởng hắn định làm ra chuyện điên cuồng gì đó. Không ngờ khoảnh khắc đẩy cửa, bên ngoài lại là một phòng tắm rất lớn, Triệu Hựu Sâm cẩn thận đặt cô vào bồn tắm cẩm thạch, bên trong đã sớm chuẩn bị nước ấm rải đầy hoa hồng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-lay-chan-tinh/2528928/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.