Từ đó về sau, cô không chơi với bọn họ nữa, trốn trong phòng đọc sách một mình, người xung quanh nhìn vào thấy cô càng ngày càng quái gở.
Chỉ Dao càng lớn càng đẹp, tuy bị gọi là cách cách nhà nghèo không hề dễ nghe nhưng vẫn được không ít chàng trai theo đuổi.
Ước Tố nhìn chiếc váy bỗng có chút hoảng hốt, nhưng cô không nghĩ nhiều, mở vali ra lấy quần áo mặc hôm nay.
Lúc này Triệu Hựu Sâm lại nhẹ nhàng quay lại, Ước Tố đang đầy tâm sự nên không chú ý đến, chờ cô phản ứng lại Triệu Hựu Sâm đã bế bổng lên, Ước Tố sợ hãi hét một tiếng, Triệu Hựu Sâm đặt cô trên giường, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ nhũ hoa đang cương cứng.
"Em chuẩn bị thay quần áo à?"
"Ừ... Cũng tại ngài..." Tai Ước Tố đỏ lên, "Hôm qua làm hỏng đồ của ta, hỏng đến mấy bộ rồi."
"Tôi biết," hắn cười nhẹ, lưu luyến ngẩng đầu khỏi ngực cô, "Thật muốn làm thêm lần nữa, tiếc là không đủ thời gian."
"Đừng nói nữa," cô đẩy đầu hắn, "Ta muốn thay quần áo, ngài đừng có nhìn."
"Còn cái gì tôi chưa nhìn thấy?"
Nhìn cô thẹn thùng hắn bỗng thấy buồn cười, bèn ôm choàng cô, nhìn cô rúc vào lòng như chú chim cút, hắn nhẹ giọng: "Tôi biết mình làm hỏng đồ của em, nên mới cố ý sai người làm một bộ bồi thường đây, ngoan nào."
*
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của Triệu Dũ, nhân vật máu mặt cả thành Vũ Châu đều tới.
Chu Dục Oánh mặc một bộ váy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-lay-chan-tinh/2528907/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.