Ước Tố sửng sốt: "Sao bỗng nhiên ngài lại nói vậy?"
Triệu Hựu Sâm vừa định trả lời, Trình Thuật An chợt vội vã chạy về phía bọn họ, thấy Ước Tố cũng ở đây, Trình Thuật An thu lại biểu cảm hoảng loạn trên mặt, rồi nói khẽ với Triệu Hựu Sâm: "Thiếu soái, Tư lệnh tìm ngài có việc."
Triệu Hựu Sâm "ừ" một tiếng, sau đó nắm lấy tay nhìn Ước Tố: "Em tự đi dạo một mình trước, tôi đi xong sẽ về ngay."
Ước Tố gật gật đầu, cũng biết chuyện giữa bọn họ bản thân không đến lượt can thiệp, Triệu Hựu Sâm trước khi đi còn quay đầu nhìn cô một cái, hoa hạnh bay xuống theo gió, nhẹ nhàng đậu trên mái tóc dày của hắn, hắn không phát hiện, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ, rồi vẫy vẫy tay về phía cô.
Ước Tố muốn tiến lên phủi cánh hoa giúp hắn, nhưng cuối cùng vẫn không bước nổi, ánh mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu lên cơ thể, cô cảm thấy Triệu Hựu Sâm đang rất vui vẻ... Đã rất lâu rồi, cô chưa thấy hắn vui đến vậy.
Mãi đến lúc bóng Triệu Hựu Sâm dần biến mất, Ước Tố vẫn đắm chìm trong hình ảnh vừa rồi chưa hồi thần, cô cúi đầu vô thức nhấp môi cười, vừa định tìm chỗ nghỉ ngơi một lúc, lại bắt gặp bóng người quen thuộc.
Ước Tố không thất thố giống như lần trước, cô nhìn hình bóng quen thuộc ấy, nhẹ nhàng gật đầu với anh ta: "Nhị ca ca."
"Ước Tố." Tạ Hướng Mặc chần chừ tiến lên hai bước, "Em dạo này có khỏe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-lay-chan-tinh/2528899/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.