Lý Đông chầm chậm đạp xe đến nhà máy, trong đầu đều là hình ảnh bé gái trong bộ váy màu hoa cẩm chướng, cô bé có làn mi dài cong cong phủ lên đôi mắt màu hạt dẻ, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi môi nhỏ xinh, nụ cười càng đáng yêu với chiếc răng khểnh, cả người nàng toát ra thần thái linh lung, lanh lợi. Nàng chính là Trịnh Nhã Phương. 
Lý Đông không hiểu tại sao nàng lại xuất hiện ở đây, theo hắn biết nàng là người Thanh Hà, cách Đông Thành gần 200 km. Khi thấy nàng, như bị tình cảnh rơi máy bay xúc động, Lý Đông muốn chạy lại ôm nàng hét to “Nhã Phương, là ta, là ta, ngươi có nhận ra ta không?” nhưng hắn kịp tỉnh táo lại. Nhã Phương hiện tại còn là một đứa bé, cũng không có trí nhớ hai đời như hắn, một người xa lạ chạy tới ôm lấy nàng sẽ dọa sợ nàng, không khéo mọi người tưởng hắn là đồ biến thái hay đầu óc có vấn đề cũng nên, chưa kể bên cạnh dắt tay nàng còn là một người phụ nữ trung niên, chắc chắn sẽ không để hắn làm việc đó. 
Nhìn thấy Nhã Phương, Lý Đông nhận ra ngay. Kiếp trước, trên bàn làm việc của nàng luôn để tấm hình chụp khi nàng tám tuổi cùng cha nàng, một quân nhân đã mất tích trong một lần làm nhiệm vụ. Sự xuất hiện của Nhã Phương như một lời nhắc nhở với Lý Đông, rằng hắn còn một lời hứa cần thực hiện ở đời này, nếu không làm điều đó chắc chắn nhân sinh của hắn sẽ có một vết nứt. Lý Đông không sao quên được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-ky-van-dao-de-che-kinh-te-moi-tai-nuoc-viet/188413/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.