1h sáng Bệnh viện Bạch Mai,
Nhìn thấy vị bác sĩ cùng toán y tá đi ra từ cửa phòng cấp cứu, Lý Đông cùng cha mẹ lập tức đứng lên. Lý Hải không đợi được vội vàng hỏi:
- Bác sĩ, tình hình bệnh nhân thế nào rồi ạ?
Vĩ bác sĩ tháo khẩu trang che mặt ra rồi trả lời:
- Uhm Cũng may là đưa lên kịp, đã tiến hành lọc máu và truyền dịch trợ kháng. Nhịp tim và huyết áp đang khôi phục lại. Có điều vẫn cần phải theo dõi thường xuyên để phòng khả năng chuyển biến xấu.
Lý Hải nghe tới đây nét mặt mới khẽ giãn ra đôi chút miệng liên tục nói:
- Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ. May có các anh không thì bạn tôi không xong rồi.
Vị bác sĩ nhìn Lý Hải khá ngạc nhiên,hóa ra người trước mắt này chỉ là bạn mà không phải người nhà của bệnh nhân, ông ta đúng là hiếm thấy giữa bạn bè lại có thể quan tâm nhau đến như vậy.
Chuyện này thực ra vị bác sĩ cũng không biết. Thực ra Lý Hải và Lê Thản là bạn đồng lứa, lớn lên với nhau từ nhỏ lại thường xuyên quan lại giúp đỡ lẫn nhau nên quan hệ giữa hai người thậm chí còn có phần thân hơn ruột thịt. Do đó nếu Lê Thản có bất trắc gì thì Lý Hải cũng cảm thấy đau xót như chính người nhà mình gặp nạn vậy.
Sau vài giây, vị bác sĩ khẽ mỉm cười rồi nhìn ba người nhà Lý Đông hỏi:
- Nói vậy ở đây ai là người nhà của bệnh nhân?
Lý Hải nghe xong thì gãi gãi đầu giới thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-ky-van-dao-de-che-kinh-te-moi-tai-nuoc-viet/1468763/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.