2h chiều, một chiếc xe máy màu mận chính tà tà rẽ vào quán cà phê có cái tên khá giản dị “Mộc”
Dựng xe vào bãi gửi ngay vỉa hè phía trước, người thanh niên nhận vé rồi bước vào trong. Ấn tượng đầu tiên xuất hiện với bất cứ ai lần đầu tới đây đó là phong cách thiết kế giản dị như chính tên của quán. Tông màu chủ đạo của sơn tường, họa tiết trang trí cũng như bàn ghế ở đây chính là vàng đất và đỏ sậm kết hợp với các chùm đèn có mức ánh sáng vừa phải tạo cho khách quan một sự ấm cúng khi ngồi thưởng thức đồ uống ở đây.
Trong quán bây giờ đang phát một bản nhạc nhẹ, âm thanh du dương khiến không gian càng có chút gì đó trầm mặc. Tại mỗi khu vực bàn, những mái đầu đang chụm lại trò chuyện, âm thanh người nói cũng không quá lớn, chỉ vừa đủ để cho người cần có thể nghe được.
Người thanh niên đang đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm thì phía góc trái, tại một chiếc bàn tròn dùng cho hai người, một cánh tay đưa lên vẫy vẫy kèm theo tiếng gọi:
- Lý Đông, tao ở đây!
Lý Đông quay đầu nhìn sang, nhận ra là ai hắn rảo bước tiến tới kéo ghế ngồi đối diện với người kia rồi nhếch miệng cười nói:
- Lê Hải, dạo này khỏe không?
Lê Hải gật gù rồi thở dài ra vẻ tư lự nói:
- Khỏe một vài chỗ nhưng cũng yếu một vài chỗ!
Lý Đông hiếm khi thấy cái tên có tính cách vô cùng nhí nhố trước mắt này lại thể hiện ra tâm trạng như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-ky-van-dao-de-che-kinh-te-moi-tai-nuoc-viet/1468661/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.