Đông gia biệt thự,
Trời đã về đêm, ánh trăng bàng bạc chênh chếch rọi thứ ánh sáng mờ ảo như sương khói xuyên qua tấm kính cường lực vào thư phòng.
Khi này, một bóng người đang ngả lưng vào thành ghế, xoay mặt ra ngoài nhìn tinh không rộng lớn mà trầm ngâm suy nghĩ.
Đèn trong phòng đã được tắt hết do vậy không nhìn rõ mặt kẻ đang ngồi nhưng cũng không khó để đoán ra được hắn là ai.
Bóng người cứ ngồi bất động như vậy, như một pho tượng vô hồn. Không gian tĩnh lặng và im ắng tới mức nếu ai có mặt ở đây và lắng tai, hoàn toàn có thể nghe được tiếng hơi thở đều đều của người này.
Bỗng…
Reeeeeeeng!!!!!!
Một hồi chuông điện thoại vang lên, âm lượng tuy không lớn nhưng trong hoàn cảnh này thật không khác tiếng chuông đồng ngân vang.
Tới khi này, bóng người mới khẽ động đậy, một cánh tay đưa tới cầm chiếc điện thoại được thiết kế riêng chỉ có các chức năng cơ bản lên sau đó bấm nút nhận:
- Thiều Đại, tôi đây!
Phía bên kia lập tức có âm thanh phản hồi:
- Uhm… vừa kết thúc ngày huấn luyện, kiểm tra máy thấy tin nhắn của cậu nên tôi gọi lại ngay. Sao? Có nhiệm vụ gì cần phân phó à?
- Ha ha… gọi điện hỏi thăm cậu không được sao? Uhm… Công tác dạo này thế nào? Có cần tôi can thiệp gì không?
- Mọi chuyện đều ổn, công tác học tập và rèn luyện ở đây tuy cường độ rất cao nhưng bù lại tôi học hỏi và tiến bộ thêm được nhiều kỹ năng quan trọng.
- Tốt! Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-ky-van-dao-de-che-kinh-te-moi-tai-nuoc-viet/1468649/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.