Chương trước
Chương sau
Hoắc Kiến Phong và Lý lão trò chuyện rất lâu. Sau khi kết thúc hắn còn gọi cho Ma Đô căn cứ người tổng phụ trách sau đó mới kết thúc điện thoại.
Lúc này Hoắc Kiến Hoa và Hoắc Duy Anh đã sớm ngồi im thin thít. Một bên lấy Nguyên năng rèn luyện thân thể một bên phân thần lắng nghe Hoắc Kiến Phong nói chuyện.
Mấy vị đại lão đánh cờ Hoắc Kiến Hoa là không quan tâm. Hắn không phải là con người giỏi về mưu kế lên chỉ quan tâm xem trong vụ này Hoắc gia thu được lợi ích gì, hắn phải làm như thế nào. Còn quyết định của Hoắc Kiến Phong thì Hoắc Kiến Hoa hoàn toàn không xen vào.
Hoắc Duy Anh thì lại cố gắng học tập. Nếu trước đây thì hắn chẳng bao giờ có chuyện ngồi đây lắng nghe tầng cao nhất của mấy thế lực bàn bạc đánh cờ mà vị trí của hắn do Hoắc Kiến Thành thay thế.
Chỉ khi Hoắc Kiến Thành ngã xuống, Hoắc gia không còn lấy ra người nối nghiệp khiến cho Hoắc Duy Anh mới có cơ hội bước chân vào trong vòng tròn này.
Hoắc Duy Anh cảm thấy mình cũng đã vô cùng may mắn. Tuy song thân mất sớm, hắn một thân một mình dựa vào cố gắng cùng bản lĩnh bò đến trung tầng quân đội rất khổ cực nhưng thời đại mới lại mang đến cho hắn một cơ hội mới.
Thiên phú của Hoắc Duy Anh đã đem cho hắn cơ hội tiếp xúc với cao tầng Hoắc gia và giờ đây là tầng cao nhất của thế giới này.
Hoắc Duy Anh vô cùng trân trọng cơ hội này, nên hắn không tiến vào trạng thái rèn luyện như Hoắc Kiến Hoa mà tập trung tinh thần nghe mấy vị đại lão bàn bạc, đánh cờ qua lại mong học hỏi từng chút một.
Cũng thông qua hai cuộc trò chuyện này mà hắn cũng lần đầu tiên cảm nhận được sự khủng bố của các thế lực hàng đầu kia.
Chuyện của Hoàng Phong đã được cao tầng Hoắc gia hết sức phong tỏa và che giấu thế nhưng hai vị đại lão kia thậm chí còn hiểu rõ hơn là người của Hoắc gia như hắn, làm sao không khiến hắn sởn tóc gáy cho được.
Chờ Hoắc Kiến Phong và hai vị kia bàn bạc xong hắn mới nhẹ giọng hỏi:
- Anh rể, sao họ lại biết tường tận mọi chuyện vậy?
Hoắc Kiến Phong cười cười, vỗ vai Hoắc Duy Anh:
- Có nhiều chuyện em cần học lắm. Có một số việc chỉ cần làm là sẽ không thể che giấu được, trừ khi mình không làm.
Hoắc Duy Anh mặc dù chưa hiểu lắm nhưng cũng chỉ gật đầu. Hắn biết Hoắc Kiến Phong sẽ không giải thích rõ ràng cho hắn bởi có nhiều thứ là cần phải dựa vào tích lũy kinh nghiệm, lĩnh ngộ của bản thân chứ không thể dựa vào dạy dỗ để học hỏi.
Hoắc Kiến Phong sau đó lại bàn giao một số công việc cho hai người rồi mới vội vàng rời khỏi phòng họp.
— QUẢNG CÁO —
Cùng lúc đó, Hoàng Phong đã được Hệ Thống dẫn dắt độn thổ rời đi mấy cây số. Lần này cả người đau nhức hắn đành chấp nhận khó chịu để Hệ Thống dẫn hắn đi xa như vậy.
Phải đến hơn một tiếng sau, dựa vào thuật pháp phục hồi và điều dưỡng thân thể, Hoàng Phong mới miễn cưỡng khôi phục một chút sức khỏe.
Hắn từ dưới đất trồi lên sau đó phân biệt phương hướng chạy về phía xa. Chuyện tiếp tục săn giết mấy chục người Hoắc gia còn lại Hoàng Phong đã quyết định bỏ qua.
Nếu hắn đoán không lầm thì Nguyên Anh kia lúc trước khi chết cũng đã nhắn nhủ cho bọn chúng phân ra chạy tứ tán.
Đợi Hoàng Phong khôi phục được sức chiến đấu thì chắc Hoắc gia người đều đã chạy mất hết lên hắn cũng chẳng thèm làm chuyện vô ích.
Việc của hắn bây giờ là phải cấp tốc khôi phục sức khỏe sau đó tìm kiếm một vườn chè thích hợp, tiến hóa ra một cây chè phù hợp với loại chè lần trước hắn để lộ trong phòng trước khi live stream.
Việc này tiến hóa và tính toán đã có Hệ Thống lo lắng, hắn chỉ cần tìm kiếm và ngụy tạo hiện trường để làm sao giải thích cho hợp lý là được.
***
Mấy ngày sau.
Hoàng Phong cuối cùng cũng tìm được một cây chè hợp lý.
Để tìm được một cây này hắn sau khi khôi phục đã phải lặn lội trong đồi chè mấy ngày liên tục, nhưng chớ trêu thay cho hắn là cây chè mà hắn vừa ý nhất lại được hắn tình cờ tìm được trong một ngôi biệt thự bỏ hoang khi hắn vào nghỉ ngơi.
Nhìn cây chè cao hơn năm mét, tán lá xum xuê này, Hoàng Phong đánh giá không cần Hệ Thống tiến hóa thì sau mấy năm nữa nó cũng sẽ tự động dựa vào hấp thu linh khí mà trở thành Linh thụ.
Hoàng Phong chỉ nhờ Hệ Thống giúp đỡ nó tăng tốc quá trình này thêm một chút là đã có được một cây linh chè như ý.
Tuy bởi vì gốc cây quá to dẫn tới hắn tốn mất một số lượng kha khá công đức điểm nhưng Hoàng Phong cũng đành chấp nhận, để khỏi phải bịa thêm ra vài lời nói dối che lấp nào nữa.
Sau khi ngụy trang lại hiện trường cực kỳ cẩn thận, Hoàng Phong rút điện thoại và chiếc flycam của mình ra bắt đầu liên lạc với anh Bảo.
— QUẢNG CÁO —
Tuy nhiên lần này hắn lại nhận được trả lời thuê bao không thể liên lạc được từ Hệ Thống tặng lại.
Cũng không nghĩ nhiều, Hoàng Phong chỉ cho rằng anh Bảo đang có nhiệm vụ cần ngắt liên lạc, hắn lại lần nữa bấm dãy số của người Thiếu úy Nguyễn Thành Đạt mà hắn lần trước lưu lại. (phụ trách hậu cần của quân bộ Thăng Long thành, người lần trước cấp thẻ căn cước, ngân hàng và nhà cho Hoàng Phong)
Được một lúc sau đầu kia nhấc máy. Cũng không dài dòng văn tự, sau một trận giới thiệu Hoàng Phong trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Nhìn cây chè cổ thụ xuất hiện trong cuộc gọi video của Hoàng Phong, người thiếu tá có chút sửng sốt rồi nhanh chóng thông báo cho các chuyên gia.
Hắn cũng đã nhiều lần thấy linh thảo, nhưng linh thụ thì đây là lần đầu tiên hắn thấy.
Rất nhanh các chuyên gia cũng thay thế vị thiếu tá kia, rồi cung cấp cho Hoàng Phong một đường link riêng để hắn dùng flycam truy cập phát hình đa chiều đến cho mấy vị chuyên gia nghiên cứu.
Đồng thời cũng có một nhóm người từ Thăng Long thành xuất phát, trực tiếp dùng máy bay trực thăng cùng tứ giai cường giả hộ tống xuất phát bay thẳng đến chỗ Hoàng Phong đang đứng.
Mấy tiếng sau, Hoàng Phong cuối cùng được như ý nguyện đi ké về Thăng Long thành. Hắn không theo máy bay vào nội thành mà trực tiếp xuống tại trạm dừng nghỉ, có ý định lấy lại con chiến mã thân yêu mà hắn mới cưỡi được một lần kia.
Thế nhưng lúc đến chỗ gửi xe hắn lại nhận được một thông tin chẳng hay chút nào.
- Cái gì? Ngươi nói với ta rằng xe của ta đã được thu về?
- Đúng vậy thưa ngài.
Nam quản lý vô cùng áy náy giải thích với Hoàng Phong vấn đề.
Hóa ra hắn đã gửi chiếc xe ở nơi đây quá lâu, vượt quá thời gian quy định của nhà gửi xe lên đã được chuyển về trong căn cứ.
Nếu Hoàng Phong mà không đến tìm lại sớm hơn, chỉ sau một hai tháng nữa, chiếc xe của hắn sẽ bị công ty trực tiếp bán đi, từ đó lấy tiền chi trả cho chi phí bảo quản và trông gữi xe trong thời gian qua.
Thời đại này, việc gửi lại phương tiện di chuyển sau đó đi vào dã ngoại rồi vĩnh viễn không quay trở về nữa là chuyện không quá hiếm lạ gì.
— QUẢNG CÁO —
Công ty phụ vụ gửi xe cũng không thể giữ phương tiện tại nơi này quá lâu.
Nếu phương tiện ở ngoài căn cứ quá nhiều, khi thú triều xảy ra sẽ không kịp sơ tán nên công ty thường qua một quãng thời gian sẽ đem những xe gửi quá thời hạn quay lại trong căn cứ, và sau một thời gian nếu khách gửi không tiến hành nhận lại sẽ đem ra thanh lý.
Đây cũng là một trong những nguồn thu nhập khá lớn của công ty, và đã được phía chính phủ cho phép.
Hoàng Phong nghe xong giải thích cũng đành chấp nhận, may mắn thay chiếc xe của hắn cũng còn chưa đến thời hạn thanh lý, vẫn có thể tiến hành nhận lại.
Hắn sau khi hỏi rõ địa chỉ, liền bắt một chuyến taxi lên đường về tổng bộ công ty gửi xe kiếm lại xế yêu của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.