Dương Diệp bị lần tiến cung này làm đầu óc choáng váng. Ngồi kiệu đến Tử Cấm Thành mất ba mươi phút, vào cung lại đi bộ thêm ba mươi phút. Nếu sau này làm quan ở kinh thành, mỗi ngày lên xuống triều chắc sẽ mệt chết mất. Hắn đầy bụng bực bội, không ngờ mình đã có chỗ dựa cao hơn mọi ngọn núi.
Ra ngoài cung, thiếu phó chẳng nói nhiều, không tiết lộ ý hoàng đế, chỉ dặn hắn kiềm tính khí, tiền đồ sẽ sáng lạn, đưa một tín vật, bảo nếu gặp rắc rối thì tìm ông. Dương Diệp mù mờ, nhưng đoán mình gặp may. Lời thiếu phó ám chỉ hoàng đế không hài lòng, nhưng vẫn coi trọng hắn. Điều này làm hắn ngẩn ngơ. Hoàng đế là ai chứ? Với một kẻ không màng quyền quý như hắn, đây là chuyện đáng mừng.
Hắn thầm đoán, lẽ nào thi hội hắn đứng đầu? Lòng bất an, hắn về trạch viện.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng, Dương Diệp, Lý Cam, Ôn Hàn vội đến chỗ công bố kết quả. Lần đầu tiên hắn háo hức xem bảng. Xưa nay toàn A Hỉ sốt sắng đi xem. Dù đi sớm, vẫn có người đến trước. Bảng vàng chưa dán, ba người chiếm vị trí tốt. Thí sinh sau đến đông, nhưng họ đông người, chẳng ai chen nổi.
Chờ một nén nhang (15p),trong lòng thấp thỏm, quan phủ xuất hiện. Để tránh thí sinh chen lấn làm hỏng bảng, sáu quan binh đến: hai người dán bảng, bốn người giữ trật tự. Phải chờ bảng dán xong mới thấy thứ tự, khiến mọi người càng lo lắng. Sau một hồi, quan binh rời đi, đám đông ùa lên như ong vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-cu-hang-ngay-dao-li-thien-ha/4915465/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.