Dương Diệp trở về, không chỉ mang thuốc, mà còn tiện tay đem theo một bộ quần áo cho A Hỉ.
Quần áo trên người thiếu niên ướt hơn nửa, dính chặt vào lưng, khiến thân hình vốn gầy gò càng thêm mỏng manh. Hắn sợ cậu mặc đồ ướt cả mấy canh giờ, đến mai lại là cậu nằm trên giường.
A Hỉ ở bếp sắc thuốc, do dự hồi lâu. Nghe tiếng ho khan của Hứa Thu Hà, cậu cuối cùng đánh bạo nói với Dương Diệp: “Ta… ta có thể ở lại chăm thím, đợi người hạ sốt rồi mới về được không?”
Dương Diệp thấy đó là chuyện hiển nhiên: “Giờ này về làm gì? Ta mang quần áo cho ngươi đây rồi.”
A Hỉ khựng tay, muỗng sắc thuốc rơi “xoảng” xuống đất. Cậu khẽ hé môi, đôi mắt hạnh tràn ngập hoảng loạn.
Thấy phản ứng của thiếu niên, Dương Diệp giật mình. Họ thành thân chưa quá bảy ngày. Trong thôn có lệ bất thành văn: tân nương sau bảy ngày không được về nhà mẹ đẻ qua đêm, vì về đêm tức là không được nhà chồng yêu thích, bị đuổi về.
Nhưng hắn chẳng có ý đó. Lời nói vội vàng khiến A Hỉ hiểu lầm. Hắn vội giải thích: “Ý ta là thím hạ sốt thì đã khuya, đêm mưa to, đi lại bất tiện. Ngươi ở lại chăm bà cả đêm, mai về.”
A Hỉ giãn lông mày: “Vậy… vậy quần áo là?”
“Quần áo ngươi ướt nhẹp, định mặc qua đêm à?”
A Hỉ xoắn góc áo ướt, cúi đầu lí nhí: “Cảm ơn.”
Lông mi mảnh rũ xuống, khẽ run, nổi bật trên gương mặt trắng mịn. Dương Diệp thoáng ngẩn ngơ, thấy A Hỉ thật ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-cu-hang-ngay-dao-li-thien-ha/4915405/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.