Tây Môn đi thang máy lên phòng bệnh ở các tầng khác, săm soi tờ giấy màu hồng trong tay, búng tay một cái, phát ra âm thanh nghe thật là sướng tay.
Giờ thì tiền vào như nước, đã lâu lắm rồi Tây Môn thấy chưa bao giờ thuận lợi như bây giờ, xem ra cũng nhờ vào vận may của hôm nay, làm thêm vài vụ nữa, mắc công vài bữa nữa lại không có cơm ăn.
Cô không bao giờ tin vào tiết kiệm, trừ phi có phi vụ lớn, các vụ làm ăn khác nếu kiếm (gạt) được trong hôm nay thì tranh thủ kiếm.
Mỗi lần Tây Môn đều chừa cho mình con đường để lui, nếu lỡ mai có bể mánh thì bất quá rời khỏi đây, dù gì thì đối Tây Môn ở thành phố nào cũng chả mấy khác biệt.
Tây Môn đứng bên cửa sổ đếm tiền, không ngờ chỉ lượn một vòng mà lại có thu nhập khá vậy, xem ra bệnh viện đúng là kho báu mà.
Lúc này điện thoại Tây Môn lại reo lên "Alo~lúc nãy đi đâu vậy?"
Đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng có chút mệt mỏi "Ban ngày mới nhận làm một nghi thức niệm kinh, không tiện nghe điện thoại, giờ mới xong, mệt chết bần ni rồi."
"Chậc, nói chuyện với tôi thì cần gì bần với ni, nghi thức cần gì làm lâu vậy, bây giờ mấy giờ rồi~còn than mệt với tôi nữa, nói mau, nãy giờ lượn đâu đó~"
"A di đà phật, người xuất gia không nói dối." Đầu dây bên kia lại bắt đầu niệm kinh, dường như không muốn để ý đến Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-cap-cuu/3101010/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.