Chương trước
Chương sau
Trong thôn đại đa số đều là nhà đất cũ nát, chỉ có một vài căn nhà ngói miễn cưỡng có thể xem là bình thường, sư thái quả thật nghĩ không ra tại sao thôn như vậy lại có thể ra một số tiền lớn như thế.

Trong lúc sư thái đang cầm chén cơm nhìn đồ ăn phong phú mà cảm khái thì Tây Môn lại khều khều cô ấy dưới chân bàn, "Tôi biết sư thái nghĩ gì, muốn làm từ thiện thì dùng tiền của sư thái, đừng có kéo theo tôi, tiền của tôi toàn là tiền bán mạng không đó~" Nói xong, Tây Môn lại gắp đùi gà hầm ăn.

"Nhớ năm xưa thôn chúng tôi cũng là thôn phú hộ có tiếng, nhưng sau này không biết dính phải thứ gì, trước là do thiên tai sau là có người phá hoại, cuối cùng lại biến thành như thế. Bệnh có chết có, chỉ còn lại những người già cả như chúng tôi ở lại quê nhà, số tiền đó là toàn bộ tài sản của người dân trong thôn, nếu mà lần này còn giải quyết không xong là chúng tôi chỉ còn nước chờ chết thôi, haizzz." Một ông lão râu tóc bạc phơ cầm gậy ngồi kế bên nói.

"Oan có đầu nợ có chủ, việc gì cũng có nhân quả, sư thái nói có đúng không?" Tây Môn ăn hết hai cái đùi gà, cảm thấy không được ngon cho lắm, cho nên cũng không ăn nữa, chuyến này đi đến nơi khỉ ho cò gáy, không được lời cho lắm.

"A di đà phật, xin trưởng thôn hãy kể cho chúng tôi nghe chuyện xảy ra trong mấy năm nay, để có thể tìm ra nguyên nhân." Sư thái tay lần tràng hạt.

"Được được, lần này phải cảm ơn hai vị sư phụ." Trưởng thôn bắt đầu kể những chuyện kỳ quái xảy ra năm đó, chỉ nghe thôi cũng làm người ta sởn gai ốc.

"Nói trọng điểm, trước khi những chuyện này xảy ra, nhất định là có chuyện gì khác." Tây Môn rung đùi, không có hình tượng gì hết lấy lưỡi khựi sợi thịt kẹt trong răng, phát ra tiếng chậc chậc.

Trưởng thôn và mấy người khác đều nhìn nhau, dường như là muốn né tránh gì đó, ú ớ cả ngày cũng không nói ra.

Tây Môn không tốt bụng như sư thái, cô không muốn chết một cách không minh bạch như hai người kia.

"Chúng tôi tốn tiền mời mấy người về đây, không phải kêu mấy người phá án, nói nhiều thì có ích gì, nếu không biết làm thì trả lại tiền cho chúng tôi!" Một người phụ nữ nhìn cũng còn trẻ lớn tiếng nói.

"Hử~ mấy người coi chúng tôi là cái gì hả, kêu đến thì đến, kêu đi thì đi? Cho dù chúng tôi có chịu đi, thì hai tên chết oan đó cũng không chịu!" Trong lòng Tây Môn bắt đầu tính toán đường lui, lỡ như bọn họ làm căng lên thì cũng khó, luôn cảm giác thấy trong thôn có gì đó rất kỳ dị, hơn nữa thôn trưởng nhất định không chịu nói sự thật, "Đi chuẩn bị ít máu chó đen, tro nhang và rượu tốt nhất." Tây Môn tính đánh nhanh rút nhanh, nơi đây không nên ở lâu.



"Hôm nay làm luôn hả?" Sư thái ngẩng đầu nhìn mặt trời bên ngoài, tuy hiện giờ trời vẫn còn sáng, nhưng cô ấy vốn muốn để tới trưa mai mới bắt đầu, hôm nay chủ yếu chỉ quan sát tình hình thôi.

||||| Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Ngọt Ngào |||||

"Đợi không được rồi, oán khí ở đây nặng quá, làm tôi chịu không nổi." Tây Môn còn cố ý dùng tay quạt quạt trước mặt.

Người trong nhà thấy vậy, cũng không dám nói nhiều, mau mau đi chuẩn bị những thứ Tây Môn dặn, Tây Môn và sư thái đi theo trưởng thôn đến phía Nhà Âm.

Nói là Nhà Âm quả không sai, nước sơn màu tối nhìn là thấy âm u, xung quanh căn nhà cây cối không mọc nổi, cánh cửa để hở giống như là cổng vào cái động đen tối, bởi vì ở phía sau núi cho nên ánh sáng mặt trời không thể nào chiếu tới được căn nhà.

"Ai lại xây nhà ở chỗ như thế này? Quả thật là biết cách chọn, những điều cấm kỵ khi xây nhà đều có đủ hết, hưm hưʍ." Tây Môn cười khinh bỉ, lấy la bàn phong thủy ra đi một vòng ngồi nhà, nhà phong thủy không tốt Tây Môn thấy qua không ít, nhưng đây mới gọi là cực phẩm trong cực phẩm.

"Năm xưa đây là ngôi nhà của chủ hộ giàu có nhất trong thôn Chân Hữu Tiền, lúc đó cũng có tìm thầy phong thủy xem qua, năm ấy thì không có chuyện gì khác lạ hết, ai ngờ con trai ông ta chết chưa được hai năm, ở đây lại động đất qua mấy lần, không ngờ núi này lại dời vị trí..." Trưởng thôn từ từ nhớ lại những chuyện của năm ấy, nhưng lại tránh đi không nói những chuyện có liên quan.

"Núi dời vị trí!?" Tây Môn và sư thái đều kinh ngạc kêu lên.

"Cũng không có dời đi nhiều, có đứa trẻ có đi học nói đây là vỏ trái đất vận chuyển gì đó, dù gì chúng tôi cũng không hiểu lắm, nhưng đại khái bắt đầu từ lúc đó, trong thôn liên tục xảy ra nhiều chuyện kỳ quái, chưa đến hai năm thì nhà họ Chân lại dọn đến thành phố, sau đó không còn liên lạc nữa."

"Con trai ông ta chôn ở đâu?" Tây Môn nghe xong là hiểu đại khái nên bắt đầu từ đâu rồi, thật không hiểu hai tên chết oan đó a-ma-tơ đến cỡ nào, gạt tiền thì không phải tiền của ai cũng gạt được, một khi gặp phải đồ thiệt là chỉ có con đường chết thôi.

"Chôn... ở ngôi mộ bên kia..." Nhắc đến ngôi mộ, trưởng thôn lại nhíu mày.

"Qua đó xem." Tây Môn đi theo hướng trưởng thôn chỉ, xa xa có thể thấy được một vài ngôi mộ rải rác bên sườn núi, sau đó quay đầu lại nói, "Máu chó và tro nhang chuẩn bị xong chưa?"

"Đang chuẩn bị nè." Một đứa bé mười mấy tuổi đang cầm một bó nhang đang cháy, miệng thổi không ngừng, sau đó lấy một cái chén ra đựng tro nhang, người phụ nữ đằng sau thì cầm một chén máu, "Chó đen thì không có, máu gà chắc cũng được ha? Ông thầy lúc trước nói lấy máu gà là được rồi."

"Được? Nếu ông ta mà được thì kêu ông ta ra nói chuyện xem, coi ông ta dám không?" Tây Môn thấy không hài lòng với mấy người này, dân ở vùng sâu vùng xa toàn thiếu hiểu biết, cô ấy cảm thấy sự việc không đơn giản như những gì trưởng thôn nói.

Tây Môn vừa mới nói xong thì bỗng dưng nổi lên cơn gió to, từ khe núi thổi qua kèm theo tiếng hú, giống như tiếng ai đó đang khóc than, đến Tây Môn cũng cảm thấy rùng mình, đứa trẻ cầm nhang lấy tay đậy chén tro lại, run sợ đến suýt chút té xuống đất.

"Mới nói đã tới rồi? Được rồi, máu gà thì máu gà." Tây Môn có chút bực dọc lấy máu gà và tro nhang trộn chung lại với nhau, sau đó lấy bình rượu uống một ngụm, "Rượu thì ok." Nói xong ngửa đầu ra uống một ngụm to.

Tây Môn cầm lấy bình rượu mà Tây Môn đưa qua, nghi ngờ hỏi, "Không đem theo hả?"

"Đem theo làm chi? Ai nói làm phép cần dùng đâu?" Tây Môn chỉ đơn thuần là để bản thân uống thôi, cô ấy không có thích uống rượu, lúc này uống để lấy thêm can đảm.



Dòng người đi theo con đường nhỏ tới ngôi mộ tổ, mới đi chưa được vài bước thì nghe tiếng rầm lớn, mọi người hết hồn quay lại nhìn, thì thấy vị trí đường đi hồi nãy đột nhiên xuất hiện cái hố lớn.

"Đây..." cho dù sư thái có kinh nghiệm trải qua nhiều vụ nhưng vẫn cảm thấy sợ.

"Mấy người các anh đi trước dò đường thử." Tây Môn với sư thái níu kéo lấy nhau, không dám động đậy, sợ một lát sơ ý té xuống là chết như chơi.

"Thôn trưởng, chúng ta đừng làm gì nữa, phá sập căn nhà đi, chúng ta cũng dọn nhà luôn đi! Chuyện này liên quan đến mạng người đó! Hai người lúc trước té xuống đến giờ vẫn chưa đào lên được nữa!" Đã có người muốn bỏ cuộc rồi.

"Không được, đất tổ tiên để lại, sao nói đi là đi được chứ! Chỗ hai người đó té xuống xa chỗ này lắm..." Tuy miệng thì nói hùng hồn thế nhưng cây gậy của trưởng thôn cũng run lên bần bật.

"Ông ơi...con sợ quá...chúng ta đừng đi nữa..." Đứa trẻ khóc tới tè ra quần rồi, vừa khóc vừa ôm chân người phụ nữ bên cạnh.

"Grr, sau này mà có vậy nữa là tôi không hợp tác với sư thái nữa đâu!" Miệng tuy nói thế nhưng Tây Môn vẫn đi phía trước sư thái, dùng tay quệt lấy hỗn hợp tro nhang với máu gà rồi bôi phía dưới mắt, "Đợi lát tôi kêu niệm kinh thì sư thái hãy niệm, bây giờ nhanh chân chút, theo sát tôi, đến chỗ ngôi mộ rồi nói tiếp."

Hai người một trước một sau, sư thái theo sát Tây Môn, dẫm theo bước chân cô ấy đã đi, rất nhanh là tới được khu mộ đó, không cần hỏi cũng biết ngôi mộ nào là của con trai ông nhà giàu, nhưng trên mộ rõ ràng có khắc tới hai cái tên.

Tây Môn trước tiên xem xem phong thủy ngôi mộ, tuy không có gì tốt nhưng cũng không phạm mấy điều cấm kỵ, nhưng xung quanh tỏa ra nhiều oán khí dường như xuất phát từ ngôi mộ, xung quanh mộ không có bóng dáng cây cỏ nào hết.

Thò đầu qua xem trên bia mộ, sư thái nghi ngờ hỏi, "Ủa, đứa trẻ này mới mười mấy tuổi, sao lại kết hôn rồi? Không lẽ..."

"Chắc là đám cưới ma." Tây Môn nói rất chắc chắn, ở những nơi xa lánh thường có tập tục như vậy, đứa trẻ sau khi chết sẽ tìm một người chết khác bát tự tương hợp để làm đám cưới ma, chôn chung với nhau.

"Đứa bé gái này lại cùng tuổi?" Làm gì có chuyện trùng hợp vậy.

"Hừm, tôi biết nơi đây xảy ra chuyện gì rồi." Tây Môn trừng mắt nhìn sư thái.

Sư thái bị trừng mắt tự nhiên thấy khó hiểu, chưa kịp mở miệng thì thấy Tây Môn hét với thôn dân, "Đem cuốc qua đây!"

Từ phía xa đã thấy dáng vẻ nôn nóng của trưởng làng, "Không được! Ngôi mộ ấy không động được!"

"Nếu không muốn toàn thôn chết hết thì mau làm theo lời tôi nói!" Tây Môn ngay từ đầu đã cảm thấy đám người này không có chút thân thiện nào.



"Rốt cuộc là..." Sư thái chắp hai tay đứng trước mộ, cô ấy cũng đoán được sự việc.

Tây Môn thở một hơi dài, "Lát nữa mở ra thì sẽ biết."

Quả nhiên để bảo toàn tính mạng của mình, con người cái gì cũng làm được hết, những thanh niên trai tráng khỏe mạnh trong thôn lấy cuốc đào mộ lên, bên dưới lớp xi măng gạch men là lớp bùn đất màu xám, trong khi đất xung quanh toàn màu đỏ, xung quanh ngôi mộ này toàn điều kỳ quái, mấy người kia không dám đào tiếp nữa, đào mộ là một chuyện cực kỳ xui xẻo.

Từng trận gió âm thổi tới, không khí vốn đang giá lạnh nay lại càng lạnh hơn, lạnh tới nỗi cứng hết cả người.

Trời lúc nãy vẫn còn rất trong xanh, nói thay đổi là thay đổi, thấy đột nhiên có rất nhiều mây đen kéo tới, làm Tây Môn cũng đổ mồ hôi lạnh, "Tiếp tục, các người tưởng tôi muốn đào lắm à, hôm nay mà làm không xong thì chúng ta ai cũng đừng mong chạy thoát."

Nghe lời của Tây Môn, mấy người đó lại tiếp tục đào, rất nhanh thấy được hai cỗ quan tài nằm cạnh nhau, chất liệu gỗ đen tuy đã chôn dưới đất nhiều năm nhưng vẫn còn rất tốt.

"Khiêng cái bên phải ra." Tây Môn chỉ vào một trong hai quan tài nói.

"Đó...đó là của người được làm đám cưới ma chung, có khiêng cũng phải khiêng cái của con trai nhà họ Chân chứ...." Thôn trưởng lúc này vẫn không muốn nghe theo lời Tây Môn.

Tây Môn lạnh lùng trừng ông ta, một câu cũng không nói, mấy người kia cũng im lặng theo, bốn người đàn ông không đợi thôn trưởng ra lệnh, liền nhảy xuống trước, cột chặt dây vào quan tài đó, từ từ kéo lên, sau đó để qua một bên.

Tây Môn gật đầu nhẹ với sư thái, sư thái liền đứng qua một bên, một tay lần tràng hạt, một tay chắp trước ngực, từ từ niệm kinh, Tây Môn yêu cầu mọi người đứng ra sau một chút, sau đó lại kéo sư thái ra sau người mình một chút.

Rút ra một cái khăn màu đỏ bịt mũi miệng lại cột ra sau đầu, Tây Môn lấy tay phủi phủi bùn đất trên quan tài, sau đó lại kéo sư thái lùi ra sau hai bước, "Cạy nắp quan tài ra."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.