"Tây Môn Nhã Lam..." Tây Môn cố gắng mở mắt, ánh sáng chói chang làm mắt cô trở nên đau rát, nước mắt cứ không ngừng chảy, cô cũng không hiểu rõ là do ánh sáng hay là do đau nhức, hay là do người nhìn thấy trong mơ lúc nãy.
"Bệnh nhân do hít phải lượng lớn khí gas acid, bây giờ có một vài triệu chứng của bệnh viêm phổi, không tiện nói chuyện nhiều." Bác sĩ dặn dò một vài việc cần chú ý rồi đi khám cho các bệnh nhân khác.
Trên mặt Tây Môn đeo mặt nạ thở oxy, tuy vùng phổi bị thương nhưng hiện giờ cô cảm thấy đau nhất lại là đầu, cô biết đầu mình từng bị thương cho nên quên đi rất nhiều việc, nhưng có một việc quan trọng nhất không được quên, thì tới giờ cô mới nhớ ra được, hèn chi năm ấy lúc tỉnh lại thì lại đặt cho mình cái tên như vậy, thì ra nguyên nhân do đây.
"Trịnh Tinh phải không, nói cho chúng tôi biết lúc trưa việc gì đã xảy ra ở biệt thự." Hai viên cảnh sát ngồi bên giường bệnh, mặt nghiêm túc nói.
"Khục khục, các anh không nói, tôi cũng quên mất là mình tên gì rồi...." Các ký ức vỡ trong đầu Tây Môn đang bắt đầu được sắp xếp lại, cô cuối cùng cũng có hứng thú với việc tìm lại những ký ức năm xưa.
"Đừng nói với chúng tôi những chuyện không liên quan, vụ lần này đã có ba người chết hai người bị thương rồi, rất nghiêm trọng, tốt nhất là nói cho chúng tôi biết những gì cô biết được." Một viên cảnh sát giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-cap-cuu/3100960/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.