"Ui..." Đau đớn trên cánh tay Tây Môn kéo cô trở về hiện thực, bây giờ cô chỉ còn cách tự cứu mình thôi, phải mau chóng đi mua nếp mới được. Vừa sờ túi thì mới nhớ ra là lúc nãy chạy từ nhà tang lễ ra vội vàng quá nên quên lấy tiền rồi, chết tiệt!
Lục hết người cũng chỉ có hai đồng thôi à, đây là tiền ngồi xe về nhà đó, nếu mua nếp thì chắc ngủ ngoài đường quá, cũng có thể bị đói chết nữa.
Ồ không, cô còn có thể mượn tiền Đỗ Hạ Hi nữa mà~ sao lại quên vị đại gia này được chứ, liền gọi điện thoại, ai ngờ trong điện thoại lại vang lên giọng nói mà cô không muốn nghe chút nào, "Xin lỗi, thuê báo quý khách tạm ngưng dịch vụ......"
"Không lẽ trời muốn tuyệt đường ta?"
Tây Môn xoắn ống tay áo lên, chỉ thấy da đã chuyển sang màu xanh nhạt, mấy vệt màu đen bắt đầu khuếch tan ra, lòng bàn tay kia thì cũng rướm máu, nhói lên từng cơn, Tây Môn hít một hơi dài, xiết chặt nắm tay lại, mau mau đi đến siêu thị gần nhất.
Vừa vào cửa thì Tây Môn liền liếc nhìn xung quanh, tuy đầu năm người đi siêu thị rất đông, nhưng cô lại không tìm thấy được ai già cả bệnh tật để gạt cả.
"Ư...." Tây Môn đau đến nổi khom người xuống, trên trán đầy mồ hôi.
Không thể đợi được nữa, Tây Môn liền đi hỏi nhân viên siêu thị, rồi mau chóng đến được nơi bán gạo, bởi vì do mùa này không có ai mua gạo nên xung quanh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-cap-cuu/3100888/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.