Chương trước
Chương sau
"Hơ hơ, phụ nữ với nhau thì cần gì phải làm khó nhau, muốn báo thù thì cũng tìm em trai cô chứ, nói thế nào thì cũng thể tính sổ hết lên người cô được." Tây Môn hoàn toàn không quan tâm mà nói những lời châm biếm.

"Tây Môn!" Đỗ Hạ Hi liền cản cô ấy, nếu không lại không biết nói ra những lời lẽ khó nghe gì nữa đây.

Tây Môn quay đầu nhìn Đỗ Hạ Hi cười, "Cô có biết không, quê nhà cô ấy có một cách nói là 'Kim châm người con gái, thai sau sinh con trai', chúng ta lần này phải đi xem xem có phải như vậy không."

"Cô nói là đứa trẻ đó bị mưu sát à?" Đỗ Hạ Hi trước giờ chưa từng nghe qua cách nói tàn nhẫn này.

"Đi xem thì biết thôi à~" Tây Môn khoanh tay đứng ở cửa, "Nếu không sắp xếp ổn thỏa vị tiểu thư nhỏ đó thì nhà cô sẽ không được yên ổn đâu~"

Cũng không biết là Tây Môn có phải là đang lớn tiếng hù dọa không nữa, dù sao thì bình thường cô ta miệng lưỡi cứ luôn dẻo quẹo, ai mà tin nổi, Đỗ Hạ Hi vẫn bán tín bán nghi, Má Đỗ biết điều đưa cho Tây Môn rất nhiều tiền, đó là toàn bộ tiền mặt mà mấy người bọn họ đang có, "Số tiền này coi như tiền đặt cọc, nếu xong chuyện thì dì còn phải cám ơn Tây Môn nữa." Má Đỗ còn sợ Tây Môn chê tiền ít, tính đi lấy thẻ ra ngân hàng rút tiền.

Đỗ Hạ Hi liền ngăn cản bà ấy, "Không cần đâu, con có đưa tiền cho cô ta rồi, giờ để cô ta cùng Doanh Doanh về quê trước, mấy chuyện khác mẹ không cần lo lắng quá."

"Có Tây Môn bên cạnh con... mẹ cũng yên tâm hơn." Má Đỗ vừa nãy mới chứng kiền cảnh tượng khủng khiếp vậy, bây giờ vẫn còn dư âm, nhưng bà ấy càng tin tưởng Tây Môn hơn, còn khẳng định chắc chắn là chỉ có Tây Môn ở đây thì con gái mình mới có được an toàn triệt để.

"Con không cần cô ta bên cạnh." Đỗ Hạ Hi cứ luôn cảm thấy lời của Má Đỗ kỳ lạ quá, giống như là mẹ ruột đẩy con gái vào hang cọp vậy.

"À, đúng rồi, Hạ Hi cô mấy ngày nay cũng đừng ở đây, tìm một nhân viên vệ sinh thu dọn chỗ này trước, đợi tôi quay lại thì bố trí xong thì cô mới về ở." Tây Môn xem xét lại căn phòng, đây cũng là lần đầu tiên cô đến nhà Đỗ Hạ Hi, còn chưa kịp tham quan thì đã trờ thành hiện trường vụ án rồi, "Chậc chậc, giấy dán tường cũng tróc hết rồi, lần này dọn dẹp chắc cũng tốn không ít tiền.'

"Nhưng... tôi phải giải thích sao cho mấy người ta biết về cái này?" Đỗ Hạ Hi cúi đầu nhìn cái chén úp trên đất, trong đó còn có cánh tay trẻ em, làm sao giải thích đây, nói với người khác là ác quỷ từ thế giới khác đến à, chắc chắn sẽ bị coi là bệnh thần kinh.

Mọi người vẫn còn rất hoảng sợ nhìn cái chén đó, sợ trong đó không biết lại có gì nữa, ai cũng không dám đến gần, "Cái này thì dễ thôi, cô nói cô không cẩn thận, lỡ tay làm cái giò heo đã nấu chín rơi xuống đất~ vậy là được chứ gì~" Tây Môn nói đại, mấy công việc thu dọn chiến trường thường không cần cô lo.

"Cô không mở miệng thì không ai nói cô câm đâu." Đỗ Hạ Hi cảm thấy mình lúc nào cũng bị Tây Môn làm cho tức chết.

Biết Đỗ Hạ Hi không thích mình lẻo mép quá, nên Tây Môn cũng ngoan ngoãn đổi chủ đề, "Không nên chậm trễ, đàn ông thì ở lại, bây giờ là thời điểm giao thoa cũ với mới, Hạ Hi rất dễ bị tà ác nhập thể, mấy ông phải ở bên cạnh, tôi với Má Đỗ đi là được." Mấy chuyện này thì mọi người chỉ còn cách nghe theo lời Tây Môn, toàn bộ đều gật đầu, do đó Đỗ Hạ Hi thu dọn một ít đồ, ở khách sạn chung với người nhà.

"Cô không cần về nhà thu dọn hành lý à? Không phải là phải đi xa sao?" Ở trong một phòng riêng, Đỗ Hạ Hi sắp xếp lại vật tùy thân, chắc là phải ở đây một thời gian rồi.

Tây Môn vào phòng Đỗ Hạ Hi, liền nhảy bổ lên cái giường to lớn, ôm gối nói, "Trong nhà không có cái gì hết, cần gì thu dọn chứ~ đến chỗ đó mua là được, cũng không cần phải xách nhiều chi cho phiền phức."

Thấy Tây Môn chiếm lấy cái giường, hai người cứ như thế ở chung một phòng trong khách sạn, làm Đỗ Hạ Hi có chút cẩn trọng, chỉ còn cách ngồi trên ghế sopha.

Tây Môn nhìn giống như là đã chợp mắt, thật ra là chỉ nheo mắt lại lén lén nhìn Đỗ Hạ Hi, thấy cô ta ngồi xa vậy, giống như là sợ mình sẽ ăn cô ta.

Cười cười, sau đó Tây Môn ngồi dậy, vuốt vuốt lại tóc, "Quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi ha, mai còn phải đi làm nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi."

"Còn cô đi đâu?" Tây Môn cũng là cả đêm không ngủ, đợi lát nữa bọn họ phải đi rồi, "Tôi trực ca tối, còn rất nhiều thời gian để ngủ, cô mệt thì ngủ trước đi." Đỗ Hạ Hi lúc nãy cũng không suy nghĩ là thuê cho cô ta một căn phòng ngủ.

Tây Môn chớp chớp mắt, sau đó mỉm cười lại ngã vào giường, rồi lấy tay ra vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Cô cũng qua đây đi~"

"Không cần, tôi đi xem mọi người xíu." Đỗ Hạ Hi liền né tránh ánh nhìn, mặt có chút hơi đỏ, đứng dậy mau mau ra khỏi phòng.

Cả nhà một năm cũng chỉ gặp nhau một hai lần, nên khó trách khỏi có hơi xa cách, Đỗ Hạ Hi cũng đã quen rồi, nhưng lần này vừa mới vào cửa thì Má Đỗ vui mừng kéo tay cô lại rồi trò chuyện.

Thật ra Má Đỗ lần này bị dọa không nhẹ, tuy lúc trước con gái ở nhà cứ luôn xảy ra một chút chuyện linh dị, nhưng đầy là lần đầu tiên bà được chứng kiến cảnh tượng kinh dị vậy, nhớ đến con gái lúc trước chắc ngày nào cũng phải nhìn thấy những cảnh này, còn mình thì lại sợ sệt giữ khoảng cách với con gái. Lúc đó chắc Hạ Hi sợ lắm, mỗi ngày đều sống trong nỗi sợ hãi, người nhà lại không giúp được gì, con gái có thể trưởng thành khỏe mạnh, đã vậy còn rất ưu tú nữa, thân làm mẹ thì lại cảm thấy rất hối hận.

Thấy Má Đỗ đang nói thì đột nhiên khóc, Đỗ Hạ Hi liền lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà, "Sao vậy?" Tưởng rằng mẹ mình vẫn còn sợ chuyện lúc nãy, "Tây Môn sẽ xử lý chuyện này, mẹ đừng lo lắng quá."

Từ trước tới giờ, Đỗ Hạ Hi biết mẹ mình rất sợ những thứ này, cho dù bà không có nhìn thấy, nhưng mỗi khi thấy Đỗ Hạ Hi khóc là bà sợ hãi không dám tới gần.

Lúc nhỏ, Đỗ Hạ Hi cũng từng oán hận vì điều này, nhưng sau này lớn lên, nghĩ đến nếu mà bọn họ cũng thấy được những thứ đó, rồi cứ luôn sợ hãi như bị thần kinh thì mình cũng sẽ tránh xa bọn họ, sợ hãi là bản năng của con người, không ai có thể ngăn cản được.

"Xin lỗi, Hạ Hi... mẹ quả thật nợ con quá nhiều rồi..." Những lời được che giấu trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng nói ra, nhưng Má Đỗ hồi tưởng lại chuyện ngày xưa thì chỉ cảm thấy hổ thẹn hơn.

Mắt của Đỗ Hạ Hi hơi cay, nhưng cô cũng kiềm nén lại được, cảnh tượng như vậy làm cho cô có chút không quen, mỉm cười vỗ vỗ lưng mẹ, "Con cũng sống tốt lắm."

"Nếu đứa bé của Doanh Doanh có thể giữ được, thì qua hai năm sau chúng ta dọn về đây, cả nhà mình ở chung với nhau, được không?"

"Vâng, thật ra con cũng có ý định đi nước ngoài chuyên tu sâu hơn."

Thật ra người với người sống chung với nhau cũng không có khó khăn lắm, Đỗ Hạ Hi cũng nói không rõ mọi chuyện thay đổi ra sao, chỉ là cô bắt đầu từ từ thử chấp nhận những thứ trái ngược với tư duy của mình, cố gắng thử tìm hiểu.

Cô của ngày trước, chỉ còn cho rằng làm tốt bản thân mình là được, chỉ thừa nhận những chuyện phù hợp với tiêu chuẩn của bản thân, tuy biết thế giới này không chỉ có trắng với đen, nhưng cô cũng cự tuyệt màu xám, đó là một loại khó xác định, không trắng không đen rất giống mình, là một kẻ khác người.

Đỗ Hạ Hi tuy nhìn rất lạc quan và bao dung, thực tế là cực lực phủ định bản thân mình, có thể thấy được ma quỷ, nhưng lại cực lực phủ định sự tồn tại của những thứ đó, giống như rõ ràng là xám nhưng lại cưỡng ép mình phải biết thành trắng, cuối cũng chỉ là công cốc.

Thật ra chỉ cần chấp nhận bản thân mình như thế là được, chỉ đơn giản thế thôi.

Đỗ Hạ Hi khi đã nghĩ thông suốt thì nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, cùng ba mẹ trò chuyện rất lâu, cho đến khi trời nhá nhem tối thì mới quay về phòng.

Nhè nhẹ đẩy cửa phòng, Tây Môn vẫn cứ ngủ trên giường, đến tư thế cũng không có thay đổi gì, chăn cũng không đắp, thời tiết này mà ngủ vậy thì rất dễ bị cảm lạnh.

Đỗ Hạ Hi đứng bên cạnh giường, chăm chú nhìn người đang ngủ, rõ ràng là không có cái miệng dẻo quẹo kia thì tên này xem ra cũng không có đáng ghét lắm.

Trước đây mình cứ kiên quyết từ chối những người đồng giới, không bao giờ thừa nhận mình sẽ thích phụ nữ, vả lại còn ghét cay ghét đắng những kẻ xấu xa, hoàn toàn không có khả năng nào có quan hệ những người vô lại, nhưng bây giờ, mình không những trở thành bạn cô ta, mà còn thích cô ta nữa, quả thật là trên đời này không có cái gì tuyệt đối hết, càng sợ cái gì thì cái đó càng xảy ra.

Đỗ Hạ Hi kéo tấm chăn, nhè nhẹ đắp lên người Tây Môn, "Ưʍ..." tuy động tác cô rất nhẹ, nhưng vẫn làm Tây Môn tỉnh giấc, Tây Môn vùi mặt vào trong gối, cả người cuộn tròn lại, nhìn không khác gì tiểu xấu xa của nhà mình.

Nhớ tới tiểu xấu xa, tuy đã đưa đến nhà A Kỳ, nhưng vẫn lo lắng cho nó ở nhà người lạ không quen, đừng để bị con chó ăn hiếp là được.

"Mấy giờ rồi?" Tây Môn dụi mắt ngồi dậy, cứ ngáp liên tục.

"Sắp đến giờ rồi." Đỗ Hạ Hi biết Tây Môn không cần hành lý gì hết cho nên cũng không có kêu cô ấy dậy sớm quá, còn cố ý xuống lầu mua chút gì ăn nữa, "Trưa cô không có ăn gì hết, ăn đỡ chút đi, đợi cô trở về tôi đãi ăn một bữa."

Tây Môn nhận cái túi từ tay Đỗ Hạ Hi, sau đó nhìn nhìn Đỗ Hạ Hi, hôm nay Đỗ Hạ Hi hình như có chút gì đó khác với ngày thường, không có nghiêm khắc giống lúc trước, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, cả người như phát ra ánh hào quang của thánh mẫu vậy.

"Ơ, sao lại là bánh bao nữa? Hạ Hi đừng có đối xử với tôi vậy mà..." Tây Môn cúi đầu nhìn cái túi trong tay, tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương, "Cô ra ngoài nhặt được tiền mà sao vẫn keo kiệt vậy~"

"Tôi nhặt được tiền hồi nào?" Đỗ Hạ Hi không hiểu.

Tây Môn đói meo rồi nên ăn ngấu nghiến, "Hông có nhặt tiền, sao cứ cười hoài. Ư...." suýt tý nữa bị nghẹn.

"Cô ăn chậm lại, không có ai giành đâu." Đỗ Hạ Hi lo lắng chết đi được.

Người ta thường nói há miệng mắc quai, Tây Môn đương nhiên cũng biết trả lễ mà, lục túi lấy ra một đồng tiền, "Nè, đây là hàng tặng không bán đó, cảm ơn tôi đi."

"Cái gì vậy?" Đỗ Hạ Hi lấy đồng tiền, coi tới coi lui, cái túi nhỏ Tây Môn quả thật giống như cái túi của đôrêmon mà, cứ toàn lấy ra những thứ kỳ lạ.

"Khi gặp phải ác ma thì cô có thể lấy để chọi nó, tuy không có thể làm cho nó tiêu tan, nhưng ít ra trong thời gian ngắn chúng không dám quậy cô nữa." Nếu như Đỗ Hạ Hi cũng có thể sống được tới bây giờ, trong thời gian ngắn này cô ta cũng không có kiếp nạn nào, cho dù mình không có ở đây thì cũng có thể tránh khỏi, cho nên cho cô ta để phòng thân thôi.

"Chỉ một cái thôi à?" Đỗ Hạ Hi nghĩ, nếu vậy thì phải chớp đúng thời cơ thì mới ra tay được.

"Ơ, cô còn muốn bao nhiêu cái nữa... cái này mắc lắm đó, mỗi lần ném đi thì nhớ là ném chỗ nào nha, để sau đó còn nhặt lại được."

Đỗ Hạ Hi cạn lời nhìn cô ta, sau đó suy tính rồi nhìn đồng tiền trong tay, giơ tay ra ném một phát về phía Tây Môn.

"A, cô làm gì vậy." Tây Môn tay chân luống cuống tính chụp lấy đồng tiền, nhưng cuối cùng cũng thất thủ rơi xuống đất, lăn tọt xuống khe ghế sopha, "Cô không muốn lấy thì nói thẳng đi, sao ném nó đi... đã nói là mắc lắm rồi mà."

Tây Môn nói xong thì chu mông nằm dài dưới đất, nhìn vào khe hở dưới ghế, Đỗ Hạ Hi cũng có chút ngại ngùng rồi nằm xuống tìm cùng cô ta, nhỏ tiếng nói, "Tôi thử xem nó có dùng được không."

Tây Môn ngẩn người,sau đó quay đầu lại, phì mũi nói, "Bác sĩ Đỗ, chuyện cười lạnh của cô thiệt đáng khâm phục, tôi không biết là nên khóc hay nên cười đây?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.