Ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp màn cửa mỏng chiếu rọi vào trong phòng rất ấm áp, Tây Môn cuộn người lại ôm lấy chăn, nghe được từ nhà bếp có tiếng động, chắc là Đỗ Hạ Hi đang nấu ăn.
Tây Môn nhìn vào cánh cửa đang đóng, mặt tự nhiên mỉm cười, cô cực kỳ thích cái cảm giác này, hoàn toàn như là đang nằm mơ vậy, lúc trước cũng chưa từng nghĩ sẽ có cuộc sống như thế.
Tất cả mọi thứ đều được Đỗ Hạ Hi chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí đến cái ly cũng được đổ đầy nước, một bàn chải mới toanh để lên trên đó. Tuy lúc trước cũng có ở qua khách sạn cao cấp, các dịch vụ đều rất tốt, nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau.
"Dậy rồi à? Chị còn tính kêu em nữa chứ, đồ ăn sáng nấu xong hết rồi." Đỗ Hạ Hi bước ra khỏi nhà bếp, lau tay.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Tây Môn cột đại tóc lên, còn ánh mắt của cô thì không rời khỏi Đỗ Hạ Hi giây phút nào, làm Đỗ Hạ Hi có chút bối rối, "Sao em cứ nhìn chị thế?" Cô lại sợ Tây Môn lại nói ra những lời nham nhở gì nữa.
Nhưng Tây Môn chỉ cười, không có nói chuyện, càng làm cho Đỗ Hạ Hi đỏ mặt hơn, "Chị đi lấy thức ăn..." Quay lưng vào nhà bếp.
Tây Môn mỉm cười thò đầu vào kêu lên, "Có cần em giúp không?"
"Không cần." Đỗ Hạ Hi liền từ chối, nếu để Tây Môn vào thì càng ngại hơn nữa.
Trên bàn ăn, một mặn một rau một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-cap-cuu/3100851/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.