Sư thái dẫn theo vài tiểu ni cô, giống như là giờ lên lớp buổi tối của ngày thường, bắt đầu niệm kinh, Tây Môn ra dáng ra vẻ quỳ trước tượng phật, ngưỡng đầu lên nhìn tượng phật cao to kia, tượng phật màu vàng trang nghiêm cao cao tại thượng, ánh mắt từ bi như đang nhìn vào chúng sinh.
Tây Môn chưa từng có qua tín ngưỡng nào, chắc là do cô chỉ tin vào chính mình thôi, bởi vì khi mình gặp nạn thì không thấy thần thánh nào giúp đỡ cô, cho nên cô không tin.
Cô thấy qua rất nhiều người, cho dù làm việc thiện tích đức cỡ nào thì kết cục cũng rất thê thảm, còn mấy người đại gian đại ác thì lại sống rất suиɠ sướиɠ, nếu trên đời có thần thánh thiệt thì tại sao lại bất công như vậy.
Cho dù đối mặt với tượng phật trang nghiêm vậy, Tây Môn cũng không biểu hiện sùng bái kính ngưỡng giống như các tín đồ khác, cô chỉ nhìn thôi, cái gọi là thiệt ác nhân quả, đều là những thứ lừa gạt người ta mà thôi.
Điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, làm gián đoạn sư thái và mọi người niệm kinh, Tây Môn cầm điện thoại ra bên ngoài cửa, bên trong nhà tiếng niệm kinh lại từ từ vang lên.
"Sao lại chạy đến chùa vậy?" Đỗ Hạ Hi trong điện thoại nghe được có tiếng niệm kinh, cô không cảm thấy Tây Môn là người tin vào phật.
"Uhm, nơi đây thanh tịnh." Tây Môn ngừng một hồi rồi nói tiếp, "Còn mấy ngày nữa em về."
Đỗ Hạ Hi nghe thấy vậy liền giải thích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-cap-cuu/3100846/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.