Khi Đỗ Hạ Hi tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, còn mình thì nằm trên giường của phòng ngủ, trong đầu hiện rất rối loạn, cô nhớ mình bị người đàn bà đó đâm một dao rồi mà ta.
Liền kiểm tra vết thương trên ngực, tuy toàn thân không còn sức lực nhưng ở ngực không cảm thấy đau đớn gì hết, sao kỳ vậy.
Khi Đỗ Hạ Hi cởi nút áo ra thì không thấy vết thương như mình nghĩ, ngoại trừ có một vết nhỏ như hạt đậu đã đóng mài ra thì không có gì hết.
"Sao lại vậy..." không lẽ là ảo giác? Nhưng sao mình lại không nhớ làm sao đi về nhà được, "Tây Môn?" Đỗ Hạ Hi giờ mới nhớ ra không thấy Tây Môn đâu hết, không lẽ gặp chuyện gì rồi à!
Lúc này trong phòng tắm lại nghe thấy tiếng nước chảy, không lẽ là Tây Môn, Đỗ Hạ Hi miễn cường ngồi dậy xuống giường, chân mềm nhũn ra, suýt chút nữa té ngã trên đất, lảo đảo vịn vào tủ đứng dậy.
Lúc này Tây Môn đẩy cửa bước vào, "Sao lại ngồi dậy rồi? Có khỏe hơn chút nào không?" rồi dìu Đỗ Hạ Hi về giường.
Tay Tây Môn rất lạnh, mặt mày trắng bệch, môi không còn chút máu, trong lòng Đỗ Hạ Hi có dự cảm không hay, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Tây Môn hơi né tránh chút sau đó liền mỉm cười, "Chị bị bỏ ngải, còn trúng vu thuật nữa, nhưng mà cô ta chỉ nuôi ngải được mười mấy ngày thôi, thời gian rất ngắn, chắc là dùng máu của mình để nuôi." Lắc lắc cái bình đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-cap-cuu/3100768/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.