Khó Thuần CHƯƠNG 6 Tiểu quỷ kiêu ngạo, lúc nào cũng tỏ ra xa cách, nói đi về liền đi về thật. Mở cửa, một tay xách theo giỏ đồ đi vào nhà. Minh Thư đi đến trước cửa nhà rồi đứng lại, qua một lúc nàng mới ấn mật mã mở khóa đi vào. Mưa dầm khiến cho thời tiết ngoài trời mau tối hơn,về nhà không lâu liền hoàn toàn tối, trời hôm nay còn muốn tối hơn so với mọi ngày, ở nơi xa xa, đèn xe đua nhau chạy qua chạy lại, đoàn người nối tiếp nhau đi rất mơ hồ. Ngoài đường phố cơn mưa nhỏ đã ngừng lại, khoảng chừng nửa giờ sau, lại tiếp tục thả xuống dày đặc hơn, càng ngày càng lớn,đánh lên cửa kính lạch cạch lạch cạch, tiếng vang không ngừng. Mưa to ngoài trời khiến cho các phương tiện lái xe, trở lên khó khăn hơn, quá nguy hiểm, dì Lâm ngày hôm nay liền ở lại chỗ này ngủ qua đêm. Dù sao nhà ở cũng lớn, có tới ba phòng, tùy tiện chọn nơi ở là được, Minh Thư không lo ngại bà là người ngoài, từ trước đến nay đều coi như là nửa người nhà mà đối đãi. Dì Lâm là người có tâm, đêm nay còn hầm một nồi gà hạt sen, buổi chiều đã bắt đầu hầm, đến giờ đã ăn được, hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp nhà. Theo lẽ xử sự của người thế hệ trước, bà uyển chuyển hỏi ý kiến của Minh Thư, mang một phần cho vị kia nhà đối diện, mặt khác còn chuẩn bị ít đồ khô cùng món kho cho nàng. Đi qua một chuyến, tay không trở về. Cô nương nhỏ không lễ phép, không có gì đáp lại, đồ vật đem đến liền thu tới tay. Dì Lâm lại không tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ, cười nói: "Cũng không cần nàng đưa lại cái gì, thế mà tự nhiên lại tặng tiền cho ta, đứa nhỏ này sao mà lại khách khí như vậy." Minh Thư tất nhiên cũng không thèm để ý những quy củ đó, liền không suy nghĩ Ninh Tri có hiểu chuyện hay không, nghe thấy lại ngoài ý muốn có thiện cảm, "Cho nhiều hay ít?" "Không đếm, khả năng là cả ngàn tiền a." dì Lâm khoa tay múa chân nói. Minh Thư hơi nhướng mày nói: "Rất hào phóng." Dì Lâm nói: "Bên kia giống như là đến bây giờ nhà bếp còn chưa khai lửa, đoán chừng là không có nấu ăn, trời mưa to đến như vậy, chắc cũng không có ai đi giao cơm được." Mới dọn đến được một ngày, khả năng còn phải mua nhiều thứ, càng đừng nói đến sẽ nấu đồ ăn. Đó là điều đương nhiên, người kia từ nhỏ tới lớn sống trong nhung lụa, mười ngón tay không dính nước xuân, dĩ nhiên ở Ninh gia đến uống chén nước còn có người hầu hạ, nhìn là biết sẽ không biết nấu cơm. Còn hơn nữa, nàng ta sợ rằng còn chẳng bao giờ sẽ xuống bếp. Minh Thư theo hỏi: "Muốn hay không đưa cho nàng một chén cơm?" "Không cần," dì Lâm trả lời, sau đó đi vào nhà bếp mang đồ ăn ra, " Đã cho rồi." Ít có dịp ngồi ăn cơm chung, nay có người ngồi ăn cùng cũng vơi bớt đi sự cô đơn. Minh Thư uống nhiều hơn một chén canh, buông đũa xuống, đột nhiên nhớ lại một sự kiện, liền dặn dò dì Lâm: " Đừng có nói cho nàng biết ta tên là gì." Đúng là một yêu cầu kì quái, không thể hiểu được, dì Lâm sửng sốt, nhưng ngay sau đó vẫn đáp lại: "Chưa nói, nàng cũng không hỏi." Minh Thư lau lau tay, "Cái khác cũng đừng có nói, chuyện công ty, còn có Sở Ngọc các nàng, không cần ở trước mặt nàng nói ra." Dì Lâm khó hiểu, nhưng lại nghĩ rằng chắc do Minh Thư không muốn tiết lộ quá nhiều chuyện của mình với người khác, trả lời lại; " Đều không có nói, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này." Minh Thư từ trước đến nay luôn kín kẽ, không phô trương, mặc kệ công việc hay sinh hoạt hàng ngày. Tuy làm trong ngành thiết kế thời trang,còn tự mình làm chủ, nhưng nàng và Ninh Tri là hai người đối lập, nàng thuộc về loại không muốn người khác để tâm tới mình. Ninh Tri lại đến đây một lần nữa, nhưng lúc đó đã muộn, còn cầm chén theo. Khi đó Minh Thư đã về phòng, không có gặp nhau, dì Lâm mở cửa, còn nhiệt tình tiếp đón, muốn mời đối phương vào nhà ngồi chơi, nhưng Ninh Tri từ chối không có vào. Chắc có lẽ là do ăn ké lên chột dạ, nàng ta đối đãi với dì Lâm rất mềm mại, không giống như với người khác, thành thật ngoan ngoãn như một cô gái nhỏ. Cửa nhà mở ra, Minh Thư ở bên trong có nghe thấy được thanh âm, bất quá chưa kịp nhìn một cái, trong phòng khách đã yên tĩnh lại. Trước khi đi ngủ, Minh Thư thường sẽ lên WeChat, nhìn một lượt rồi mới tắt đi. Kỷ An Lê không tiếp tục gửi tin nhắn đến nữa, tin nhắn của hai người nói chuyện còn dừng lại thời gian một ngày trước, chưa đọc còn hiện lên màu đỏ nhắc nhở chói mắt. Tay ấn vào cuộc trò chuyện rồi thoát ra xem như đã đọc. Bạn bè trong giới, trạng thái cập nhập thường xuyên, nhất là lão Tào, một ngày có thể Spam bảy đến tám lần, tất cả đều chia sẻ về quay quay chụp chụp, Phàm Sở Ngọc cũng phát lên hai cái, đều là tuyên truyền sản phẩm ở cửa hàng, xem như quảng cáo, gần đến triển lãm một chút, rốt cuộc đại đa số sản phẩm ở trong cửa hàng, đều không có bán ra bên ngoài, chỉ có thể thuê hoặc đặt làm riêng. Từ trên xuống dưới lướt xem hết một vòng. Kéo hạ xuống xem bốn năm trang, hỗn loạn nào là lão Tào Anh tỷ các nàng ở giữa, Kỷ An Lê cũng phát lên một cái, không có hình ảnh hay tag ai, chỉ có một câu tùy ý _____ "Có thể hay không cùng nhau nói chuyện?" Không có ghi rõ ai,chế độ không cho cộng đồng nhìn thấy Đơn độc để cho Minh Thư xem, che chắn những người khác. Minh Thư xem tới đó thì ngừng một lát, trên mặt biểu hiện không gợn sóng, không có xúc động, nhìn không ra biểu tình biến hóa, cả người bình tĩnh quá mức. Bạn bè trong vòng rạng sáng rồi còn bắn tỉa bốn phía, trời còn quá sớm, có lẽ là nửa đêm tỉnh lại, nhất thời rảnh rỗi, không biết làm gì liền vậy. Kỷ An Lê là một người có tính tình tốt, cùng với Minh Thư giống nhau, nhưng ở phương diện tình cảm thì lại quá cảm xúc, nhiều khi làm ra những hành vi không phù hợp với lứa tuổi của mình. Những hành động đấy ở thời điểm mười mấy tuổi thì có thể xem là lãng mạn, 30 tuổi rồi còn làm như vậy, có vẻ dư thừa, không chỉ không đả động được đến đối phương, còn khiến người khác xem như là không trưởng thành. Thật muốn là đến nói chuyện, khi đối mặt với nhau, bình tĩnh nói. Nhưng mà Kỷ An Lê không dám, bỏ đi ý định kia. Nếu như chính thức nói chuyện, hai bên đều chọn lựa, vẫn là không thay đổi, đoạn tình cảm này coi như chính thức kết thúc, không còn bất kể điều gì để quay lại. Kỷ An Lê đều đã nghĩ tới, ba phải cái nào cũng muốn không chịu hạ quyết tâm. Kéo xuống xem cái khác bỏ qua cái này. Mưa to còn chưa hạ, không khí oi bức dần tan đi, rạng sáng thành phố thật mát mẻ thoải mái, đi ngủ liền không cần bật điều hòa. Minh Thư 11 giờ mới buông điện thoại xuống, nhưng nàng vẫn chưa muốn ngủ, trong lúc suy nghĩ nhiều chuyện, ngủ lúc nào không hay. Bị nước mưa tẩy rửa, thành phố tài chính liền rực rỡ hẳn lên, không khí trong lành lên không ít. Buổi sáng có gió lạnh phất phơ, dưới lầu trên mặt đất, có những vũng nước tụ lại, nơi nơi đểu ẩm ướt. Buổi sáng hôm nay không có đi làm, muốn đi phố đông tây xem cửa hàng chính một chuyến, Minh Thư gọi tài xế đến đón mình ở đầu tiểu khu, sáng sớm liền đi xuống. Xuống lầu cho kịp thời gian, vừa mới đi tới cửa lại đụng phải Ninh Tri. Đối phương cùng với mấy người bạn đang ở cùng nhau, nói chuyện gì đó, trước mặt còn dừng lại chiếc xe ngày hôm qua. Những người này hình như đều là bằng hữu của nàng, trong đó có cả nhân viên quán bar ở chỗ lão Tào, nam nhân say rượu hôm trước, mặt khác cả trai lẫn gái đều có, trang điểm mới mẻ, nhìn ai cũng không tệ. Nhóm người này ai lấy đều có vóc dáng cao, trừ bỏ cô nương có tóc màu hồng, Nữ hài này thường xuyên dựa vào gần người Ninh Tri, lại không đến mức đi gặp phải, trước sau đều giữ khoảng cách nhất định, nhưng xa xa vẫn nhìn thấy mọi thứ, ánh mắt nhìn đến một màn thân mật này. Minh Thư nhìn thấy, không suy nghĩ gì, chỉ có đi ngang qua, có khi cũng nhìn về phía Ninh tri. Nhìn thấy nàng ta hôm nay có vẻ đẹp hơn mọi ngày, mặc áo ngắn tay bình thường quần dài, tóc cột cao lên, cuộn thành một chỗ, trên chán có mấy sợi tóc rũ xuống, trang điểm rất có tinh thần, thật đẹp. Ninh Tri đã sớm nhìn thấy nàng, những vẫn như cũ giả vờ không nhìn thấy, nắng tai nghe bạn bè nói chuyện, chỉ nhẹ chớp mắt âm thầm nhìn qua. Tài xế đang đứng ở cửa chờ, đi một đoạn mới ra tới ngoài, Minh Thư cũng không suy nghĩ, thực mau khom người lên xe rời đi. Cửa xe đóng lại, tầm mắt thoáng chốc bị ngăn trở. Ngoài cổng lớn, cô gái tóc màu hồng lôi kéo tay áo Ninh Tri, "Nhìn đi đâu vậy?" Ninh Tri thu hồi tầm mắt bình tĩnh, "Không có gì." Cô gái tóc hồng không tin, hỏi: " Vậy ta vừa mới nói gì với ngươi?" Ninh Tri không trả lời. Nữ hài tử có chút nén giận, "Ngươi căn bản chính là không nghe, nói nửa ngày đều uổng phí." Người này vẫn không dao động, cúi thấp đầu,vươn mũi chân dẫm dẫm lên mấy cái lá rụng dưới đất, tâm tư đều đặt ở nơi xa. Từ Ngọc Lâm Uyển, đi đến gần đầu phía đông mất hơn hai mươi phút, sau trận mưa hôm qua, ngày hôm nay di chuyển lại càng tốn thời gian hơn, hơn nữa còn kẹt xe thật bực bội, mất hơn bốn mươi phút mới tới nơi. Minh Thư đi nhanh như gió, vừa đến cửa hàng liền bận rộn, tranh thủ buổi sáng làm cho xong công việc bên này. Phàm Sở Ngọc không có ở trong tiệm, đã gần mấy ngày nay không có ở đây, có việc khác vội phải làm, lúc sau Minh Thư hướng đến lầu hai đi lên. Nhân viên trong nhóm nhìn thấy nàng đều sợ hãi, sợ có nơi nào làm không tốt sẽ bị khiển trách, chẳng ai dám chậm trễ, một đám đều đánh lên 200% tinh thần. Minh Thư là một người rất nghiêm khắc, lần trước đến đây kiểm tra, bởi vì phát hiện ra vấn đề, liền trực tiếp đuổi một nhân viên lão làng, hỏi trách đến cùng. Nàng cùng Phàm Sở Ngọc là hai phong cách làm việc khác nhau, xưa nay chỉ nói đến công việc chứ không nói đến con người, bất kể là ai cũng không mền lòng, không dễ dàng bị lừa gạt. Lần này so với lần trước có điểm tốt hơn, không tìm ra vấn đề lớn nào. Minh Thư tới giữa trưa liền rời đi, không đi đến tổng công ty, mà đi ăn cùng trợ lý cấp cao lần trước hẹn gặp mặt, định ngày cùng nhau hợp tác. Đàm phán rất có lợi, hợp tác vui vẻ, một bữa ăn liền có thể giải quyết vấn đề. Kế tiếp thư ký đến xử lý, Minh Thư lúc này mới quay trở lại phòng làm việc, tăng ca tới tối muộn mới rời đi. Theo đó hai ngày tiếp theo nàng đều rất bận rộn, ra ra vào vào trong công ty, bởi vì công việc của hai đổ xuống một người làm, làm nhiều đến mệt mỏi. Minh Thư đều ở trong phòng làm việc, buổi tối còn thức đêm, không có trở về nhà. Dì Lâm lo lắng cho nàng, còn đặc biệt đưa cơm lại đây. Thấy sắc mặt nàng đều tái nhợt mệt mỏi, dì Lâm hỏi: " Ngày mai buổi tối có về nhà không?" Minh Thư nghe hiểu ra lời nói, trả lời: " Phải về." Chịu đựng qua giai đoạn này liền có thể nhẹ nhàng, ngày thứ ba rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi. Ngày hôm nay chỉ đi làm buổi sáng, đến buổi chiều liền ở nhà. Một nửa là để cho nàng bồi bổ thân thể, dì Lâm mất công hai ba tiếng đều ở trong phòng bếp đi đi lại lại, nấu canh, hầm thịt,.... Minh Thư ở trong phòng, ngủ hơn nữa ngày trời, đến gần tối mới đi vào tắm. Tiến vào phòng tắm, nàng đi ra ngoài lấy ly nước, lúc về lại quên không đóng cửa, chỉ là khép hờ. Đi vào tắm một lúc, trở ra chỉ khoác một cái áo ngủ mỏng manh mềm mại, bên hông áo choàng còn có một cái dây đeo để lỏng, cổ áo đang được mở rộng ra, ào choàng mặc lên cũng không che đậy được vòng eo tinh tế bên trong của nàng, phía trước ngực đển lộ ra một mảng da thịt nóng bỏng, khuôn ngực đầy đặn lấp ló, như ẩn như hiện ra ngoài, có lẽ là gần như lộ hẳn ra.... Áo ngủ vẫn là chưa cột dây lại, vẫn mặc mát mẻ như thế. Nàng vừa đi vừa vuốt tóc, đến mép giường ngồi vẫn chưa phát hiện ra ở cửa đang có người đứng. Ninh Tri cứng đờ toàn thân, lập tức liền đỏ mặt, nhưng nàng vẫn cố tỏ ra giả vờ bình tĩnh, đứng bất động tại chỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]