🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm Thư Điềm bị Trần Ngữ Trúc nói liên tục mà choáng váng, thậm chí trong lòng còn có chút nghi ngờ chính mình.

Được rồi, vốn đang nghĩ việc làm ngày hôm qua của Tả Tư Nam là quá đáng nhưng hiện tại bản thân cũng không khá hơn là mấy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Hơn nữa còn ở trước mắt bao người, vừa hôn vừa cắn, chỉ là không có tí kí ức nào, đúng là hỏng thật sự.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên thấy mình hơi giống như tra nữ ăn xong không chịu trách nhiệm.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu đã bị cô bỏ ngay ra khỏi đầu, đây là kiểu so sánh kỳ lạ gì vậy.

Trần Ngữ Trúc nghịch bút, nhìn vẻ mặt đau khổ của cô bạn, cũng không ngại làm loạn, đột nhiên nói: "Hôm qua cậu thử quần áo, Thái Tử gia có ở đó không? Cậu ấy có nói gì không?"

Thẩm Thư Điềm dừng lại một chút, trong đầu đột nhiên nhớ đến ánh mắt nồng đậm của thiếu niên cùng với khát vọng trần trụi nặng nề kia.

Lỗ tai cô hơi phiếm hồng, ngón tay trắng nõn xoa xoa dưới chân, coi như không có chuyện gì: "Cậu muốn nói cái gì?"

Trần Ngữ Trúc thở dài, vẻ mặt buồn bã nhìn trời, giả vờ không vui nói: "Mình và Mạnh Hà đã ưng hai bộ đấy từ rất lâu rồi, bọn mình đều thấy nó rất đẹp. Bây giờ nói không mặc thì bọn mình thấy đau lòng lắm đó."

Giọng điệu của cô đặc biệt thê lương, sau khi nói xong, anh giơ tay che một phần khuôn mặt, sau đó lén nhìn Thẩm Thư Điềm.

Thẩm Thư Điềm ngẩn ra, quả đúng là cô chưa hỏi ý kiến bọn họ, chẳng lẽ đây là quyết định đơn phương của Tả Tư Nam?

Thẩm Thư Điềm mím môi, do dự một hồi, thử thăm dò nói một câu: "Nếu không thì thử lại bây giờ luôn nhé?" Chỉ là bây giờ nghĩ đến hai bộ đó thôi mặt cô đã nóng lên rồi.

Trần Ngữ Trúc nhìn vẻ mặt của cô gái, chợt nhận ra điều gì đó, có chút hứng thú.

Trần Ngữ Trúc đột nhiên cười: "Xem cậu bị doạ kìa, không mặc thì không mặc. Đâu chỉ có hai bộ quần áo đó, mình đã bàn với Mạnh Hà rồi. Cậu không cần lo lắng. Hơn nữa, Thái Tử gia đã ra tay lại còn rất hào phóng, số tiền kia còn cho gấp đôi, hahaha, bọn mình kiếm được lời, vui vẻ còn không kịp."

Thẩm Thư Điềm phồng má, nhịn không được đưa tay chọc vào cánh tay cô ấy, chu môi nói: "Cậu bây giờ không trêu mình là không vui đúng không?"

Trần Ngữ Trúc nghịch ngợm nói: "Cống hiến cậu cho tập thể lớp mà."

Thẩm Thư Điềm hừ một tiếng, không nói gì nữa. Hiện tại chưa đến giờ vào lớp, Thẩm Thư Điềm nằm ra bàn, vùi mặt vào hai tay, cô muốn tranh thủ thời gian ngắn ngủi này mà ngủ một chút.

Nửa tỉnh nửa mê, giọng Trần Ngữ Trúc truyền đến, lúc mơ hồ còn nghe thấy giọng nữ trưởng thành gọi tên cô.

Cô cũng không nghe rõ, gương mặt cọ cọ vào cánh tay, mãi đến khi chuông vào lớp vang lên, cô mới đứng dậy, xoa xoa đôi mắt, sau đó thấy một xấp tài liệu đang đặt trên bàn mình.

Trần Ngữ Trúc giải thích nói: "Vừa nãy Lục lão sư mang tới, cô ấy thấy cậu đang ngủ nên không đánh thức cậu."

"Biết rồi."

Thẩm Thư Điềm gật đầu, uống một ngụm nước trong cốc, dòng nước ấm kích thích cổ họng khiến cô tỉnh táo hơn.

Cô tiện tay mở tài liệu ra xem, đọc lướt qua. Nội dung trong đó cũng không nhiều, Trần Ngữ Trúc thò đầu ra xem cùng.

"Nhìn này, đây đâu phải video quảng bá, rõ ràng là giống phim thần tượng mà. Lục lão sư đúng là táo bạo quá đi."

Thẩm Thư Điềm cười: "Nghe nói Lục lão sư từ xưa nay đã vậy rồi, mình cũng không thấy lạ."

"Cũng đúng."

Thật ra cũng không khoa trương như những gì mà Trần Ngữ Trúc nói, chẳng qua là hình ảnh của nam và nữ chính trong kịch bản thiên về vẻ đẹp mộng mơ hơn so với video quảng bá.

Trần Ngữ Trúc liếc mắt nhìn danh sách phía dưới, ngạc ngạc nói: "Tại sao Tư Huệ Uyển cũng có trong danh sách vậy? Trước đây làm gì có tên cậu ta?"

Tư Huệ Uyển không có nhiều đất diễn trong đó, ít nhất là so với cô và Tả Tư Nam thì kém hơn nhiều, thôi thì cũng gọi là một phong cách riêng trên màn ảnh.

Tiết cuối cùng trong buổi sáng là tiết tự học, Thẩm Thư Điềm đang định ghi các liên kết hoá học thì một bạn học gõ gõ vào bàn cô, nói là có người tìm cô.

"Khá đẹp trai đó, ở lớp nào vậy?"

Trần Ngữ Trúc nhìn thoáng qua: "Đó là nhiếp ảnh gia, đến chụp ảnh."

"Thì ra nhiếp ảnh gia được mời tới, còn trẻ như vậy, bộ dạng không tồi đấy chứ."

Thẩm Thư Điềm nhìn lên, đã thấy Liễu Trăn đang vẫy tay chào mình ở cửa lớp.

Thẩm Thư Điềm đặt bút xuống, không để ý tới cuộc nói chuyện của các cô mà đi ra ngoài.

Liễu Trăn vẫn mang theo nụ cười rạng như trước, trên cổ còn đeo máy ảnh: "Sắp bắt đầu bấm máy quay rồi, Lục lão sư và tôi cảm thấy nên để em làm quen với ống kính trước. Tôi xem qua lịch học thì thấy hiện tại lớp đang có tiết tự học, chắc là sẽ tiện chứ?"

"Có thể ạ." Thẩm Thư Điềm hiểu, là do cô chưa từng chụp kiểu này bao giờ, cho nên đúng là nên làm quen trước.

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt: "Chỉ có em và thầy thôi sao?"

Liễu Trăn gật đầu: "Hiện tại những người khác đều có tiết, chờ thêm mấy hôm nữa rồi mọi người cùng thống nhất lịch sau."

Anh ta không nói cho cô biết, việc tìm cô và giúp cô làm quen với ống kích thực ra chỉ là một chút ý đồ mà thôi, tuy rằng đây là việc vốn dĩ phải làm.

Thẩm Thư Điềm không hỏi thêm nữa, cười nói: "Vậy em đi lấy kịch bản trước đã, thầy đợi em một chút."

Liễu Trăn cười đáp: "Được."

Thẩm Thư Điềm đi vào, lấy tài liệu từ trong ngăn bàn.

Trần Ngữ Trúc kỳ quái hỏi: "Liễu Trăn tìm cậu có chuyện gì vậy?"

"Là tập luyện trước khi quay ấy mà. Mình đi trước đây."

Thẩm Thư Điềm dặn dò một câu liền đi ra ngoài, rồi cùng Liễu Trăn rời đi. Trước đây cô cũng không nghiêm túc nghiên cứu nên giờ phải mở ra xem lại vài lần.

Thẩm Thư Điềm và Liễu Trăn đi cạnh nhau, Liễu Trăn vừa đi vừa giải thích với Thẩm Thư Điềm, cảnh quay đầu tiên của bọn họ là quay ở vườn hoa nhỏ của trường.

Lúc này trong khuôn viên trường không có nhiều người đi lại, tương đối yên tĩnh.

Thi Lâm cùng đám bạn vừa từ siêu thị của trường về, đi ngang qua rừng hoa anh đào thì nhìn thấy Thẩm Thư Điềm và Liễu Trăn đang đi cùng nhau.

Khoảng cách có hơi xa, không tiện chào hỏi, nhưng vẫn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười của cô gái, hai người vừa nói vừa cười không biết đang nói cái gì.

Thi Lâm cầm chai nước nhíu mày, không biết hai người này có quan hệ gì và muốn đi đâu.

Lúc này chuông vào lớp vang lên, Thi Lâm quyết đinh quay lại kể chuyện này với Tả Tư Nam.

Lúc đi lên tầng hai, nam sinh đứng cạnh đột nhiên nói: "Thi Lâm, vừa rồi có phải là Thẩm hoa khôi không? Chắc tao không nhìn nhầm đâu chứ."

Trong lòng Thi Lâm đang suy nghĩ nên mở miệng như nào, thuận miệng hỏi: "Làm gì?'

"Cái tên đi bên cạnh chị ấy, có phải là người thường xuyên tìm hoa khôi của trường ở sân bóng không?"

Thi Lâm: "Thường xuyên tìm Thẩm Thư Điềm?"

"Tao nghe nói...." Nam sinh kia ngẩng đầu, lắp bắp: "Tả, Tả ca?"

Thi Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tả Tư Nam, nhưng hiện giờ khuôn mặt đó lại đang trở nên u ám, giọng nói lạnh như băng: "Cô ấy đang ở đâu?"

Thị Lâm đương nhiên biết hắn đang nói đến ai, nuốt nước miếng, khẩn trương nói: "Hình như là đang ở vườn hoa nhỏ."

Vừa dứt lời đã thấy Tả Tư Nam chạy nhanh xuống rồi nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ.

Thi Lâm: Cậu có nên đuổi theo không, Tả ca nhìn có vẻ mất bình tĩnh nha, cậu có hơi hoảng đấy.

Thẩm Thư Điềm và Liễu Trăn đến vườn hoa nhỏ, nơi này có khung cảnh tuyệt đẹp, xung quanh là các loài hoa rực rỡ sắc màu.

Thẩm Thư Điềm cúi đầu nhìn kịch bản, trong kịch bản có miêu tả cảnh một là cảnh quay gần, hai học sinh ngồi ở bàn tròn, nam sinh đứng bên cạnh nữ sinh để giảng bài cho cô ấy.

Liễu Trăn bảo Thẩm Thư Điềm ngồi xuống, anh ta thử đóng vai nam chính.

Lúc Tả Tư Nam đi tới nơi, nhìn thấy một bộ cảnh tượng như vậy.

Cánh tay trái của cô gái xinh đẹp đặt trên mặt bàn, tay còn lại cầm bút viết cái gì đó, quay đầu nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, cũng không biết nói cái gì, đôi mắt cong lên, cười rất tươi.

Người đàn ông hơi cúi đầu, thân hình áp sát vào thân thể cô gái, hai tay đặt lên bàn đá, đang định cúi người xuống.

Tả Tư Nam mím chặt môi, đôi mắt đen lạnh lùng. Sáng nay cô đến trường sớm, lúc rời giường hắn còn không nhìn thấy thân ảnh của cô.

Hắn biết chuyện hôm qua vẫn còn doạ sợ cô nên hắn sẵn sàng chậm lại một bước nhưng không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng được việc cô cười động lòng với một người đàn ông khác trong khi cô đang tránh mặt hắn.

Đặc biệt, từ góc độ này, hắn có thể thấy trong đôi mắt của tên kia, ẩn chứa tình cảm với cô gái.

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu, Liễu Trăn cúi người lại gần. Khoảng cách của hai người có vẻ gần quá, anh ta muốn giật cây bút ra khỏi tay cô.

Thẩm Thư Điềm khẽ nhíu mày, khoảng cách này khiến cô rất khó chịu, vô thức muốn tránh đi, nhưng nghĩ là đang luyện tập, cô liền dừng lại.

Giây tiếp theo, Thẩm Thư Điềm chưa kịp phản ứng thì người phía sau đột nhiên bị kéo đi.

Một cú đấm mạnh vào má, Liễu Trăn còn chưa kịp kêu đau, lực mạnh khiến anh ta bị ngã xuống đất, sau đó lại bị một cú đá vào bụng khiến anh ta đau đến cong eo.

Thẩm Thư Điềm bị bất ngờ trước tình huống này, nhưng lần này phản xạ của cô nhanh đến mức đáng ngạc nhiên, cô vô thức lao về phía trước, trực tiếp ôm lấy eo Tả Tư Nam.

Nhưng động tác của hắn quá nhanh, Liễu Trăn chưa kịp tránh đã đã bị đá một cước, anh ta rên rỉ đau đớn.

Giọng Tả Tư Nam vô cùng lạnh lùng, giống như Tu La từ địa ngục truyền đến: "Ai cho phép anh động vào cô ấy?"

Thẩm Thư Điềm lo lắng: "Tả Tư Nam, cậu dừng lại cho tôi."

Tay thậm chí còn dùng thêm lực, bàn tay vòng qua eo hắn kéo hắn lại.

Tả Tư Nam đè nén cảm xúc bạo lực trong lòng, thuận theo cô gái lùi về phía sau một bước. Bàn tay thon dài nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Thư Điềm, lực mạnh đến mức cô khẽ nhăn mày đau đớn.

Thẩm Thư Điềm muốn đi qua xem Liễu Trăn thế nào, vì thấy Liễu Trăn lúc này đang chảy máu mũi, nhưng lại không dám buông ra: "Thầy có sao không?"

Cô lại ngước nhìn Tả Tư Nam và nghiến răng hỏi: "Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy hả?"

Tả Tư Nam nhếch khóe môi, vẻ mặt kỳ quái: "Chị cười với anh ta."

Hắn hờ hững nói: "Vừa rồi anh ta dựa quá gần, tôi không thể chịu được."

Thẩm Thư Điềm nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu bị bệnh rồi."

Tả Tư Nam mím môi, mặt vô cảm nói: "Không phải tôi đã nói với chị rồi sao?"

Thẩm Thư Điềm sửng sốt một lát, giọng điệu mềm xuống, rất nhẹ nhàng: "Thầy ấy là nhiếp ảnh gia của video quảng bá, vừa rồi bọn tôi chỉ đang tập luyện thôi, cậu đừng nghĩ ngợi nhiều."

Động tác của Tả Tư Nam dừng lại, quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen vẫn còn một tầng sương mù chưa tan hết, môi vẫn mím chặt.

Thẩm Thư Điềm thở dài, buông cánh tay đang ôm lấy hắn, tay phải nắm chặt cổ tay hắn, phát hiện không đủ sức, trực tiếp nắm hai ngón tay của hắn.

Ý tứ rất rõ ràng, trấn an hắn, cố gắng không cho hắn ra tay nữa.

Dù sao tư thế ôm khiến cô thực sự xấu hổ, cái này có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Tay kia của Thẩm Thư Điềm vội vàng lấy khăn giấy ra, không để ý đến vẻ mặt u ám của Tả Tư Nam, lo lắng đưa ra: "Đau lắm à, lau trước đi."

Tả Tư Nam giật giật ngón tay, rốt cuộc không có ngăn cản.

Liễu Trăn đã đứng dậy, cầm lấy khăn giấy Thẩm Thư Điềm đưa ra, lau vết máu, đau quá. Vừa rồi động tác của Tả Tư Nam hoàn toàn không nương tay chút nào, lực rất mạnh.

Liễu Trăn cảm thấy mũi đau nhức, nhìn hai người bên kia đang bế tắc nhưng lại hòa hợp khó tin, anh ta do dự nói: "Thư Điềm, em không sao chứ?"

Nghe được giọng nói của Liễu Trăn, sát khí trên người Tả Tư Nam lại tăng lên.

Hiện tại hắn không thể bình tĩnh được, thậm chí Thẩm Thư Điềm không nghĩ hắn sẽ bị kích thích đến như vậy.

"Thật sự xin lỗi." Thẩm Thư Điềm áy náy nhìn Liễu Trăn: "Rất xin lỗi, cậu ấy là bạn của em, vừa rồi có hơi nóng nảy."

Trong lời nói vô thức có sự bênh vực.

Liễu Trăn nhìn về phía Tả Tư Nam, thiếu niên đẹp trai với khuôn mặt lạnh lùng, từ trên nhìn xuống, ánh mắt khinh thường nhìn anh ta.

Cô gái nắm lấy ngón tay của hắn và dễ dàng trấn an được con sói hung ác kia.

Liễu Trăn lại nhìn không ra bầu không khí giữa hai người, anh ta đúng là kẻ ngốc, mím môi hỏi: "Vị này là?"

Thẩm Thư Điềm càng thêm ngượng ngùng: "Cậu ấy là Tả Tư Nam. Hẳn là thầy cũng đã biết, cậu ấy là bạn diễn với em trong video."

Thẩm Thư Điềm liếm môi dưới, cái mũi của Liễu Trăn đã chuyển sang màu tím sẫm, lúng túng nói: "Bị thương nặng rồi, chúng ta nên đến phòng y tế của trường kiểm tra xem sao."

Tả Tư Nam không hề vui khi Thẩm Thư Điềm đưa Liễu Trăn đi, nhưng cô gái giận dữ trừng mắt nhìn hắn, hắn không thể không thỏa hiệp.

Phải nói, hắn thoả hiệp ngay lập tức.

Liễu Trăn đi phía trước, Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam đi phía sau, không phải cô không nghĩ đến việc buông tay hắn ra, mà vừa buông tay, tốc độ của Tả Tư Nam sẽ nhanh hơn vài phần, đi về phía Liễu Trăn.

Thẩm Thư Điềm sợ hãi vội vàng túm lấy hắn, Tả Tư Nam rũ mắt nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự đắc ý không chút kiêng nể, làm cho cô nhịn không véo mạnh hắn một cái.

Rõ ràng là làm chuyện xấu, nhưng thậm chí hắn còn trẻ con hơn bình thường, còn không có ý định sửa sai lỗi lầm của mình.

Thẩm Thư Điềm tức giận, trong lòng có những suy nghĩ khó tả, có chút thoả đáng xen lẫn xấu hổ, cô quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn nữa, nhưng bàn tay nhỏ bé mềm mại cũng không buông ra.

Lúc đến phòng y tế của trường, Liễu Trăn quay đầu lại, nhìn thấy trạng thái không được tự nhiên giữa hai người, khóe miệng hiện lên một nụ cười gượng gạo.

Ba người đi tới phòng y tế của trường, hiện tại đang là giờ học, phòng y tế trống không, chỉ mỗi một bác sỹ trực ban.

Bác sĩ của trường nhìn thấy Liễu Trăn, đứng dậy bước tới, kỳ quái hỏi: "Liễu tiên sinh, sao anh lại đến đây?"

Trong video quảng bá có một hai cảnh quay ở đây, mấy ngày trước Liễu Trăn có ghé qua chỗ này, còn thuận tiện giúp các cô chụp rất nhiều ảnh, cũng coi như là có quen biết.

Chỉ là bác sĩ vừa nói xong, liền chú ý đến vết thương của Liễu Trăn, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại bị thương thế này?"

Vội vàng thúc giục anh ta đi vào.

Liễu Trăn nghĩ đến người phía sau: "Tôi chỉ vô tình bị ngã mà thôi."

Bác sĩ: "Vậy cậu bất cẩn quá."

Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam cách Liễu Trăn một đoạn ngắn, sau khi bước vào, cô vội vàng buông tay thiếu niên ra, có những người khác ở đây, cô không có lá gan làm thế.

Trong lòng Tả Tư Nam không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng lại không biểu hiện gì trên khuôn mặt, thản nhiên đút một tay vào túi quần, nhìn Liễu Trăn bị bác sĩ kéo vào trong.

Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam ngồi trên ghế sô pha bên ngoài, ánh mắt Thẩm Thư Điềm vẫn nhìn Liễu Trăn, dù sao nếu không phải vì cô, anh ta cũng sẽ không bị đánh.

Tả Tư Nam cúi người xuống, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của Thẩm Thư Điềm, giọng điệu không vui nói: "Chị đang nhìn cái gì?"

Thẩm Thư Điềm phồng má, dùng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đẩy mặt hắn ra, bĩu môi nói: "Tôi đang nhìn Liễu Trăn."

Đây là cố ý chọc giận hắn.

Tả Tư Nam thấy bất mãn, Thẩm Thư Điềm bĩu môi, không nhịn được mà phàn nàn: "Cậu đánh người ta bị thương, còn rất đúng lý hợp tình nhỉ?"

Tả Tư Nam hờ hững gật đầu, khẽ nhếch môi, cười như không cười nói: "Tôi có thể đánh lại lần nữa."

Thẩm Thư Điềm trừng mắt, tức giận nói: "Cậu dám!"

Tả Tư Nam có cái gì không dám, nhưng hắn liếc mắt thấy cô gái đang tức giận, vẫn không nói ra miệng.

Thẩm Thư Điềm cố gắng kìm nén cơn tức giận, nhẹ nhàng giải thích: "Liễu Trăn là nhiếp ảnh gia của chúng ta, cũng là bạn của Lục lão sư, cậu nói xem cậu làm vậy có được không?"

Tả Tư Nam không nói gì, chỉ lười biếng tựa vào ghế, thản nhiên nhìn cô, rất yên tĩnh.

Thẩm Thư Điềm cảm thấy rất xấu hổ khi bị ánh mắt ấy nhìn như vậy, quá dịu dàng, thậm chí còn lộ vẻ quyến luyến không chút che giấu.

Thẩm Thư Điềm ngại đỏ cả mặt, đè nén sự xấu hổ trong lòng, cắn cắn môi dưới: "Cậu không nên đánh người vậy, cậu không thể nói chuyện bình thường được hay sao?"

Tả Tư Nam ngước mắt nhìn cô, lúc này Thẩm Thư Điềm giống như chim hót líu lo giáo huấn hắn một cách bất mãn.

Nhưng hắn không mất kiên nhẫn chút nào, thậm chí không ngại để cô nói thêm chút nữa.

Tả Tư Nam không nói cho cô biết, ánh mắt Liễu Trăn nhìn cô rõ ràng là không đúng, là một nam nhân, cô nhìn không ra, chẳng lẽ hắn còn nhìn không ra?

Nhưng điều này không cần thiết, tốt nhất cô không nên hiểu, sau này ngoại trừ hắn thì sẽ không ai nhìn ra cả.

Thẩm Thư Điềm nói rất nhiều, cổ họng có chút khô, lẩm bẩm nói: "Cậu đánh người, phải đi xin lỗi. Một lát cậu vào trong xin lỗi Liễu Trăn đi."

Tả Tư Nam nhíu mày, rõ ràng là không vui.

Thẩm Thư Điềm bất mãn đánh hắn một cái: "Cậu đánh người ta chảy cả máu, còn đá vào bụng người ta, như vậy có phải là quá đáng không? Hay cậu muốn tôi xin lỗi thay cậu?"

Tả Tư Nam nghe được câu cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng giật giật, gật đầu vô cảm.

Bác sĩ đi ra, phát hiện ở đây không có thuốc nên cô muốn đi đến nhà kho lấy một ít.

Cô đi tới, nhìn Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm một cái, ôn nhu nói: "Hai bạn học làm sao đây, không thoải mái à?"

Thẩm Thư Điềm lắc đầu: "Liễu Trăn lão sư bị thương, bọn em cùng thầy ấy đến ạ."

Bác sĩ gật đầu: "Vết thương không nghiêm trọng, cô sẽ lấy thuốc."

Thẩm Thư Điềm mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Làm phiền cô rồi."

Bác sĩ cũng mỉm cười nói: "Được rồi, em có thể vào thăm thầy ấy. Chỉ có mình thầy ấy ở trong đó thôi."

"Vâng."

Thẩm Thư Điềm kéo Tả Tư Nam vào trong, Liễu Trăn đang ngồi trên giường bệnh, vết máu trên mặt đã được lau sạch, chỉ là vẫn thấy rõ chiếc mũi đỏ rực kia, kể ra vừa rồi quả là một trận bạo hành.

Tả Tư Nam nhàn nhạt nhìn thoáng qua, giơ tay đẩy đẩy lưng cô gái, giọng nói lạnh lùng: "Chị sang phòng bên cạnh trước đi."

Thẩm Thư Điềm nghi ngờ nhìn hắn, cảnh cáo: "Không được làm loạn"

"Biết rồi."

Thẩm Thư Điềm ngượng ngùng nhìn Liễu Trăn một cái, ngoan ngoãn đi sang phòng bên cạnh, đóng cửa lại, ngăn chặn âm thanh từ bên ngoài.

Bên trong có hai giường bệnh, những ai không khỏe ở trường có thể ở lại đây nghỉ ngơi. Ga trải giường màu trắng và có mùi thuốc khử trùng nên rất sạch sẽ.

Thẩm Thư Điềm nhìn thoáng qua, ngồi ở trên giường, đá đá chân nhỏ.

Ngoài cửa, Tả Tư Nam Tư chậm rãi thẳng lưng, thản nhiên nói: "Vừa rồi tôi đánh anh, nha đầu ngốc nghếch kia yêu cầu tôi xin lỗi anh, xin lỗi." Trong giọng nói kia không có nửa phần áy náy, thậm chí là rất kiêu ngạo.

Liễu Trăn mím môi, ngay từ đầu anh ta đã thấy bầu không khí giữa hai người mà không ai có thể chen vào được.

Tả Tư Nam lười biếng liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Nha đầu ngốc kia nhìn không ra, nhưng anh có tâm tư gì thì không cần tôi nhắc nhở, thu lại toàn bộ đi."

Giọng điệu ra lệnh.

Liễu Trăn đột nhiên nói: "Bộ dạng này của cậu, có chắc là cô ấy sẽ thích không? Cậu không lo rằng cô ấy sẽ sợ sao?"

Tả Tư Nam nhếch mép, lạnh lùng nói: "Anh không có tư cách quản."

Liễu Trăn ở trong lòng thở dài một hơi, Tả Tư Nam lại rất bình tĩnh. Đứng trước người con gái mình thích, hắn vẫn thiếu một chút tự tin. Có lẽ vì điều này mà hắn không thể nhìn rõ bằng người ngoài cuộc như anh ta.

Vì bị đánh vô cớ, Liễu Trăn cũng không vui, giọng điệu có chút khiêu khích: "Nếu tôi vẫn cứ theo đuổi thì sao?"

"Vậy anh có thể rời đi ngay bây giờ." Tả Tư Nam ánh mắt tối sầm, giọng điệu rất ngông cuồng: "Muốn thử không?"

Liễu Trăn cũng từng nghe qua gia thế của Tả Tư Nam, Lục Nhứ mời anh ta tới. Nếu như Tả gia không chịu, anh ta cũng chẳng thể làm gì.

Tuy Liễu Trăn có ấn tượng tốt với Thẩm Thư Điềm, nhưng cũng không muốn vì mình mà làm Lục Nhứ và Thẩm Thư Điềm thấy khó xử. Thực tế rằng, dù anh ta có cố gắng đến đâu cũng khó mà thắng được nam sinh trước mặt này.

"Tôi hiểu rồi."

Thẩm Thư Điềm đợi ở phòng bên cạnh, cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.

Cửa phòng mở ra, Thẩm Thư Điềm ngước mắt nhìn sang, chưa kịp phản ứng đã bị đẩy xuống giường.

Đầu của thiếu niên vùi vào cổ cô, mái tóc mềm mại cọ nhẹ vào má cô, mang lại cảm giác hơi tê dại, giọng điệu có chút ủy khuất: "Từ trước đến nay, tôi chưa từng xin lỗi ai bao giờ, có phải chị nên bồi thường cho tôi không?"

Hơi thở ấm áp của hắn phả vào người cô: "Ví dụ như, nghiêm túc cân nhắc xem có muốn nên bạn gái của tôi không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.