Chương trước
Chương sau
Tả Tư Nam đúng là có trở về sớm hơn, mấy ngày ở Đông Thành, ngày nào hắn cũng đi khảo sát cùng Tả Cảnh Long.

Mỗi một giám đốc điều hành đi theo Tả Cảnh Long ít nhiều đều không khỏi rời một phần chú ý lên người hắn.

Dù sao những năm gần đây Tả Cảnh Long rất ít khi mang theo Tả Kỳ đi cùng, hiện tại lại mang theo Tả Tư Nam còn trẻ như vậy lại còn tận tay chỉ bảo, ý tứ trong việc này quả vô cùng sâu xa.

Tuy nhiên nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Tả Tư Nam không chỉ có vẻ ngoài điển trai, khí chất xuất chúng mà khi đối diện với các vấn đề, đều có quan điểm riêng của mình.

Đối mặt với người lớn hơn mình mấy chục tuổi, Tả Tư Nam không hề luống cuống. Trong lời nói của mấy lão yêu quái, hiện tại có thể chỉ là một chú chim cánh chưa đủ cứng nhưng trong tương lai có thể thấy hắn chắc chắn sẽ là một chú chim ưng mạnh mẽ, bay cao.

Rất nhiều người trong lòng đều đánh giá vị Thái Tử gia của Tả thị này, mặc kệ lớn hay nhỏ đều thêm vào một chút thương lượng.

Tả Tư Nam không bận tâm đem tất cả những chuyện này nhét vào đáy mắt, những người này suy nghĩ gì trong lòng, hắn không thể biết được hết nhưng hắn vẫn có thể đoán được không ít.

Hắn cũng không để ý.

Nhưng sau lần trải nghiệm này, hắn biết Tả Cảnh Long quả thật không dễ dàng gì, tuổi tác cũng không tính là trẻ, nhưng mỗi ngày vẫn cần phải làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, nếu không cũng không thể tạo ra một một đế chế lớn mạnh như vậy.

Tả Tư Nam đem tất cả tâm tư đặt ở đáy lòng, lúc chỉ có một mình hắn không khỏi nhớ đến cô gái ấy.

Hắn ngồi ở ghế ngồi trong phòng làm việc, trên tầng 68, nhàn nhạt rũ mắt nhìn xuống phía dưới, trong mắt phản chiếu hình ảnh đèn đóm rực rỡ, lộng lẫy mỹ lệ nhưng cũng trống trải vô cùng.

Có rất ít chuyện có thể làm Tả Tư Nam lưu luyến nhưng từ khi cô xuất hiện thì thế giới thay đổi hẳn, dù chỉ là một nụ cười nhẹ, cũng dễ làm cho hắn sinh ra tình cảm quyến luyến.

Tả Tư Nam lấy điện thoại di động ra, mở WeChat, hai ngày trước cô gửi cho hắn một tin nhắn Wechat, về điểm số của hắn và còn kèm theo một đống lời khen ngợi.

Buổi trưa hôm đó, cô còn đặc biệt gửi cho hắn một tấm ảnh, là danh sách tên trên bảng vinh danh, còn cẩn thận khoanh tròn tên hắn bằng mực đỏ.

Một vòng tròn nho nhỏ, không biết vì sao lúc ấy hắn có thể cảm nhận được khi đó khóe miệng cô cong lên cùng với ánh mắt lanh lợi.

Sau ngày hôm qua, hắn không nói trước với Tả Cảnh Long mà đã đặt vé máy bay, mặc kệ Tả Cảnh Long oán trách, không cùng ông về mà lại về trước một ngày.

Hắn muốn gặp cô nên không thể chờ đợi được nữa nên phải trở về sớm.

Không ngờ lại thấy được một cảnh đẹp ngoài sức tưởng tượng như vậy.

Cô gái đã làm chuyện xấu khi hắn đi vắng, hiện tại liền co thành một khối nho nhỏ, hận không thể lập tức biến mất ngay tại chỗ luôn.

Ngón tay trắng nõn của Thẩm Thư Điềm cầm lấy điện thoại di động, bòng bàn tay không kiềm chế được sự căng thẳng, ấn lên màn hình. Ngón tay dùng sức ấn đến nỗi biến thành màu trắng, da đầu tê dại nhìn Tả Tư Nam đang từng bước từng bước một kiên định đi về phía cô.

Bộ đồ con thỏ này thật xấu hổ, nếu như có thể cô hận không thể lập tức lấy chăn bọc mình lại, bọc thành một cái bánh chưng lớn, đến nỗi cái gì cũng không nhìn thấy, ngay cả đầu cũng vùi vào trong.

Nhưng bây giờ ở trong phòng khách, làm gì có chăn bông? Thậm chí là đồ vật nhỏ có thể che chắn cơ thể cũng không có.

Hai má Thẩm Thư Điềm đỏ bừng, ngồi ở trên sô pha, cơ thể không nhịn được mà tự động dịch về phía góc sô pha, cười cứng ngắc, ấp a ấp úng nói: "Cậu, sao cậu lại trở về sớm như vậy?"

Nói xong cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đảo loạn lên nhìn xung quanh, góc bàn, đĩa hoa quả, TV.... không dám nhìn cố định vào góc nào.

Cho đến khi Tả Tư Nam đã đứng trước mặt cô, bóng người cao thẳng hoàn toàn che mất tầm mắt của cô.

Chất liệu vải quần tây mát lạnh, vải mịn áp sát vào bắp chân cô, như có như không mà cọ xát, mang đến cảm giác tê dại.

Cô giật mình, đôi chân thon dài đột nhiên co lại trên ghế sô pha, đôi tai thỏ trên đầu theo động tác của cô mà vô thức rung lên, càng khiêu khích lòng người.

Thẩm Thư Điềm nuốt nuốt nước miếng, bất giác ôm đầu gối mình, lắp bắp nói: "Sao, làm sao vậy?"

Cánh tay mảnh khảnh siết chặt, ôm mình sâu hơn.

Tả Tư Nam không nói gì, thản nhiên cúi đầu, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn nhỏ nhắn của cô gái giẫm lên sô pha màu nâu, ngón chân mượt mà bởi vì bất an mà cuộn tròn lại.

Hiện tại cô rất căng thẳng, lông mi dài không ngừng run rẩy, bối rối, từ nãy đến giờ cô không dám nhìn hắn.

Tả Tư Nam không nhịn được mà duỗi bàn tay thon dài như ngọc ra, nhẹ nhàng chạm vào đôi tai thỏ đang run run kia.

Thẩm Thư Điềm vì thế mà giằng co, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hổ phách ngấn nước ướt át nhìn hắn.

Ánh mắt Tả Tư Nam tối sầm lại, trong đồng tử màu đen mang theo lốc xoáy, vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn.

Hắn hơi khựng lại, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thư Điềm, khoảng cách giữa hai người càng thu nhỏ lại.

Thẩm Thư Điềm vô thức lùi về phía sau, sô pha lớn như vậy, di chuyển đi đâu được, chỉ có thể đáng thương co rúm trong góc.

Thẩm Thư Điềm mím chặt môi đỏ, đan ngón tay vào nhau, lẩm bẩm nói: "Không đẹp à?"

Nói xong trong đầu cô liền rỗng tuếch, thực sự là cô quá bối rối, không nhịn được muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, bầu không khí như này làm cô không quen.

Hiện tại cả người cô thấy không ổn.

Cô không biết phải nói gì, suy nghĩ chưa chạy qua não đã nói ra khỏi miệng rồi.

Nhưng khi hỏi xong liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, tại sao lại muốn hỏi một người con trai rằng bộ trang phục đáng xấu hổ này có đẹp hay không, quả thật xấu hổ muốn khóc đi được.

Thẩm Thư Điềm cúi đầu, giọng điệu tràn đầy hối hận cùng thẹn thùng: "Không phải, đây là bộ trang phục mà đám Ngữ Trúc chọn lần trước, tôi mặc thử xem sao."

"Ừm, rất đẹp." Giọng điệu của thiếu niên có hơi khàn khàn, âm cuối hơi cao lên, vô cùng động lòng người.

Tai thỏ lại bị người ta chạm vào, sau đó rõ ràng cảm giác đầu ngón tay kia trượt xuống, rơi trên tóc của cô, lại đến lỗ tai, còn muốn tiếp tục trượt xuống.

Đầu ngón tay có chút lạnh, móng tay được cắt tỉa cẩn thận nhẵn nhụi lúc này dường như trở nên sắc bén, bất giác đâm vào tim cô, Thẩm Thư Điềm theo bản năng quay đầu đi chỗ khác.

Chiếc cổ trắng nõn thon thả của cô gái lộ ra, trên đó còn có vài sợi tóc rơi xuống, động tác của Tả Tư Nam hơi dừng lại, hô hấp dường như cũng gấp gáp hơn vài phần.

Điện thoại của Thẩm Thư Điềm đột nhiên vang lên, là Trần Ngữ Trúc thấy cô lâu như vậy mà chưa gửi ảnh cũng không gửi tin nhắn nên trực tiếp gọi video luôn.

Âm thanh này phá vỡ không gian quỷ dị giữa hai người, Thẩm Thư Điềm cũng hoàn hồn lại, sau đó không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nhỏ bé chống lưng sô pha đứng lên, vội vàng trực tiếp từ đầu kia nhảy xuống sô pha.

Cô không được tự nhiên, mỗi inch trên cơ thể cô dường như mất kiểm soát.

Ánh mắt Tả Tư Nam chậm rãi đảo qua, bởi vì động tác của cô gái, cái đuôi thỏ ngắn phía sau khẽ nhúc nhích.

Tả Tư Nam nhắm mắt lại, cổ họng lại có chút khô khốc.

Thẩm Thư Điềm trực tiếp ấn tắt cuộc gọi video, tâm trí rối bời nên gõ chữ nào cũng sai, đành chuyển sang voice chat, bảo bọn họ chờ một chút, lát nữa cô sẽ chụp ảnh.

Thẩm Thư Điềm cố gắng không để ý đôi mắt sáng quắc sau lưng, đi chân trần chạy đến phòng vệ sinh, lạch cạch một tiếng đóng cửa phòng vệ sinh.

Bên dưới ánh sáng trắng, thân hình của cô được phản chiếu trong tấm gương khổng lồ.

Diện mạo của cô gái xinh đẹp tinh xảo, hai gò má còn ửng hồng, hoặc có thể nói là toàn thân cô đều đang mang một màu hồng nhàn nhạt.

Thẩm Thư Điềm đặt điện thoại lên kệ, mở vòi nước lạnh, vội vàng hất nước lạnh lên mặt, cố gắng giảm bớt hơi nóng kỳ lạ.

Rõ ràng là cách một cánh cửa, nhưng không biết vì sao Thẩm Thư Điềm vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng của người đàn ông đang từng bước đi về phía này.

Cô nghiêng đầu nhìn, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt không nhìn thấy người bên ngoài, nhưng lại có thể nhìn thấy bóng đen từ xa đi tới gần, sau đó cách cửa không đến nửa bước.

Giọng của Tả Tư Nam xuyên qua cánh cửa truyền đến, có hơi khàn khàn, mang theo một tia mơ hồ: "Trần Ngữ Trúc bảo tôi rằng chị nhớ thử thêm bộ khác."

"Ừm, là bộ hồ ly." Những lời này từ giống như là nghiến răng nghiến lợi mà cố phát ra, giọng nói còn mang thêm một chút tối tăm ám muội.

Trần Ngữ Trúc cũng không biết Tả Tư Nam đi Đông Thành, đương nhiên cũng hoàn toàn không biết Thẩm Thư Điềm sẽ rơi vào tình huống xấu hổ như vậy.

Thẩm Thư Điềm quá chậm nên cô đành nhắn tin cho Tả Tư Nam, nhờ hắn thúc giục Thẩm Thư Điềm, cũng tiện nhắc cô mặc cả bộ hồ ly.

Theo như cô thấy, Thẩm Thư Điềm thay quần áo, Tả Tư Nam đương nhiên biết, có khi có thể đưa ra ý kiến tham khảo.

Thẩm Thư Điềm cắn cắn môi dưới, do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi biết rồi."

Mở camera điện thoại ra, vội vàng chụp hai tấm rồi gửi đi, cũng không chú ý đến hiệu quả.

Thẩm Thư Điềm lớn lên xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, không cần tạo dáng, tuỳ tiện chụp hai tấm thôi đã đẹp như vậy rồi, hơn nữa lúc này cô còn đang xấu hổ, cái cảm giác này quả thực là trêu ngươi người khác, vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ.

Trần Ngữ Trúc và Mạnh Hà cầm điện thoại thét chói tai sau đó gửi một đống cầu vồng đến.

Trần Ngữ Trúc: [Điềm Điềm đẹp nhất, ô ô ô, đến một đứa con gái như mình còn thấy rung động!]

Mạnh Hà: [Quá xinh đẹp, yêu yêu.]

Trần Ngữ Trúc: [Khuynh quốc khuynh thành!]

Mạnh Hà: [Hại nước hại dân!]

Trần Ngữ Trúc: [Mắt lấp lánh.jpg]

Mạnh Hà: [Chảy nước miếng.jpg]

Thẩm Thư Điềm: [Mình thấy không phù hợp, vẫn nên đổi trang phục khác đi.]

Trần Ngữ Trúc: [Đẹp, quá đẹp! Nó không hợp chỗ nào!]

Mạnh Hà: [Hồ ly, hồ ly, đừng quên bộ hồ ly của mình!]

Lúc này Thẩm Thư Điềm mới nhớ ra mình còn phải mặc bộ hồ ly, sau đó nhận ra mình không mang theo bộ khác vì mải trốn tránh Tả Tư Nam.

Tức là cô lại phải ra ngoài, cô ngẩng đầu lên thì thấy dường như Tả Tư Nam vẫn chưa rời đi, lẳng lặng đứng ngoài cửa.

Trong lúc cô còn đang do dự, người đứng ở ngoài cửa nhàn nhạt mở miệng, âm thanh vốn đã lạnh lùng lại thấy dễ nghe: "Tôi giúp chị mang bộ trang phục khác tới."

Thẩm Thư Điềm: "..."

Giọng nói không nhanh không chậm, không mặn không nhạt, Thẩm Thư Điềm lúc này tự hỏi có phải mình quá nhạy cảm hay không.

Thẩm Thư Điềm mở cửa ra, Tả Tư Nam đưa quần áo trong tay cho Thẩm Thư Điềm, khuôn mặt bình tĩnh: "Thay đi, ngày hội thao của trường không phải còn mặc hay sao?"

Thẩm Thư Điềm mím môi, do dự một hồi rồi cầm lấy quần áo.

Nếu bây giờ không dám mặc, thì đến hôm ngày hội thao của trường lại càng sợ hãi hơn sao? Nhưng cô lại có một ý nghĩ kỳ quái, mặc trước mặt những người khác cũng không cảm thấy xấu hổ bằng mặc trước mặt Tả Tư Nam.

Cô cũng không rõ trạng thái này lắm, cũng không rõ vì sao lại có ý nghĩ như vậy, nhưng ngày hội thao của trường vẫn sẽ xuất hiện trước mặt hắn, sao bây giờ cô lại thấy mình giả tạo thế nhỉ?

Thẩm Thư Điềm hít sâu một hơi, không ngừng cổ vũ chính mình, đem bộ con thỏ cởi ra, mặc bộ hồ ly vào.

Tả Tư Nam đang dựa vào tường cách đó không xa, vì thân thể nóng bức nên hắn đã cởi áo khoác đen ném lên ghế sô pha, cúc áo sơ mi trắng bị hắn cởi ra hai cái, ống tay áo cũng xắn lên cánh tay.

Môi mỏng ngậm điếu thuốc, khẽ cắn, không có châm lửa, hắn đang cắn đầu mẩu thuốc, suy nghĩ có hơi rối loạn, cố gắng kéo ra những suy nghĩ ra khỏi đầu.

Cánh cửa phòng tắm mở ra với một tiếng cạch nhẹ, cô gái nắm lấy tay cửa thò đầu ra, hai bím tóc đuôi ngựa thấp bị cô tháo ra, mái tóc đen dài xõa xuống vai.

Động tác ngậm điếu thuốc của Tả Tư Nam dừng lại, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi khép lại, chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt không tự chủ rơi vào trên người cô gái.

Quần áo của Thẩm Thư Điềm màu đỏ tươi, so với bộ trang phục con thỏ còn hở hơn, tóc đen xõa hai bên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cổ còn có một cái chuông vàng.

Phần trên cơ thể được quấn chặt hơn, vạt áo trượt xuống, thiếu vải đến đáng thương, dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy bộ ngực no đủ của cô.

Bộ quần áo rất ngắn, để lộ vòng eo thon thả và cái rốn nhỏ tròn.

Phần thân dưới là chiếc quần đùi bó sát, cùng với nửa người váy chạm đất màu đỏ, khiến đôi chân trông dài và thẳng hẳn, ở dưới cổ chân còn có một chiếc vòng màu đen, dụ hoặc không chịu nổi.

Làn da của cô trắng như ngọc, sự tương phản giữa màu đỏ và màu trắng khiến cho người ta cảm thấy nếu chạm vào sẽ rất tuyệt, càng muốn nâng niu, vuốt ve cô thật tốt.

Giống như một con yêu tinh muốn dụ dỗ người ta đến vực sâu, tính chiếm hữu trong người Tả Tư Nam càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Đây là của hắn, cô gái này nên là của một mình hắn.

Thẩm Thư Điềm không biết Tả Tư Nam đang nghĩ gì, cụp mi, nhỏ giọng nói: "Tôi đi lấy tai của hồ ly."

Vừa rồi Tả Tư Nam chỉ cầm quần áo cho cô, trong túi còn một đôi tai nữa, hiện tại muốn chụp ảnh cũng không được.

Tả Tư Nam cúi đầu ừ một tiếng, đột nhiên đi về phía cô, khi cô còn chưa kịp phản ứng, đã nắm lấy cổ tay kéo về phía sô pha, trầm mặc không nói ấn cô lên ghế sô pha.

"Cậu..." Thẩm Thư Điềm mở miệng.

Dáng vẻ trầm lặng lạnh lùng của Tả Tư Nam khiến cô bỗng nhiên không nói nên lời.

Cô thấy Tả Tư Nam cầm cái túi kia lại đây, sau đó lấy đồ vật từ trong túi ra.

Giọng Tả Tư Nam khàn khàn đi vài phần, cũng có phần gợi cảm: "Tôi giúp chị."

Nhưng cô không cần hắn giúp, cô há miệng thở dốc, ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt lạnh lẽo của Tả Tư Nam liếc cô một cái, trong đôi mắt màu đen xinh đẹp kia rõ ràng là không cho phép cự tuyệt và làm loạn.

Tả Tư Nam như vậy...

Thẩm Thư Điềm dừng lại.

Thẩm Thư Điềm nhìn Tả Tư Nam lấy đôi tai hồ ly ra, nghiêng người, cúi người xuống, hương thơm đặc trưng của thiếu niên bao phủ khắp cô, rất bá đạo.

Ngón tay dài khẽ vén lên một ít tóc của cô lên, động tác hơi cứng ngắc đem tai đồ ly đeo lên.

Tả Tư Nam cụp đôi mi dài xuống, từ trong túi lấy ra một thứ khác, động tác của hắn dừng lại.

Ngón tay Thẩm Thư Điềm nắm chặt lấy sô pha, ngồi cứng ngắc, coi mình giống như một đứa trẻ, biết đâu tất cả chỉ là do ý nghĩ nhất thời của Tả Tư Nam.

Ai ngờ giây tiếp theo đã bị người trước mắt nâng cằm lên, cô vẫn còn giật mình, theo phản xạ ngã người ra sau ghế, mở to đôi mắt màu hổ phách hoảng loạn nhìn hắn.

Tả Tư Nam cúi người xuống, một chân quỳ gối bên cạnh cô, nhốt cô ở trên sô pha, tay trái chậm rãi giữ chặt cằm cô, giọng điệu trầm xuống, không để ý nói: "Đừng nhúc nhích."

Thẩm Thư Điềm liền bất động.

Cảm giác lạnh lẽo chạm vào đôi môi đỏ mọng, Thẩm Thư Điềm nhướn mi, kinh ngạc phát hiện trong tay Tả Tư Nam cầm một thỏi son môi,  tầm mắt của hắn dừng trên môi cô, hắn đang tỉ mỉ thoa lên cho cô.

Mạnh hà cũng là có một chút tâm cơ, cô thích trang phục hồ ly mà hồ ly thì lại quyến rũ, gợi cảm nên nghĩ cho dù không makeup nhưng chỉ cần một thỏi son cũng có thể làm cho Thẩm Thư Điềm trở nên xinh đẹp hơn, đến lúc đó đồ cô ấy chọn khẳng định sẽ đẹp hơn.

Đây là lần đầu tiên Tả Tư Nam làm chuyện như vậy, động tác rất không thuần thục, nhưng cũng không cản trở sự nghiêm túc của hắn.

Lấy son môi ra, cô gái đang ngước mắt nhìn hắn, làn da trắng nõn mịn màng, đôi môi được lên màu son đỏ của cô gái, hàng mi chậm rãi chớp chớp giống như một đôi cánh bướm xinh đẹp, trong con ngươi màu hổ phách chứa đựng bóng hình của hắn.

Thuần khiết lại quyến rũ, vô tội lại dụ hoặc, đâu cũng là bộ dáng hắn yêu thích, từng xăng-ti-mét đều phù hợp với hắn.

Lại một lần nữa hắn nghe thấy tiếng lòng của mình đang gào thét mãnh liệt, người này, cô thậm chí cũng không cần động đậy ngón tay, một ánh mắt, có thể dễ dàng đoạt đi hết tâm can của hắn, không chừa lại chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.