Chương trước
Chương sau
Thẩm Thư Điềm mở to mắt, cúi đầu ngây ngốc nhìn dấu răng trên tay hắn, một vết nhỏ, ở trên cổ tay, có thể nói là rất rõ ràng.

Nhìn kỹ lại, hiển nhiên không phải là răng mèo, ngược lại dấu răng này có hơi giống...

Thẩm Thư Điềm không thể tin được, cô khó khăn nuốt nước miếng, thận trọng nói: "Là điều mà tôi đang nghĩ á hả?"

Tả Tư Nam lười biếng dựa vào bên cạnh, hàng mi dài rũ xuống, giọng điệu thản nhiên: "Chị hiểu theo ý như nào?"

Lời này chính là cố ý.

Thẩm Thư Điềm chột dạ mà tránh đi ánh mắt của hắn, rối rắm cắn ống hút, một lúc sau mới lắp bắp: "Tôi, tôi cắn sao?"

"Nhớ ra rồi?" Tả Tư Nam nhếch môi, thản nhiên đặt tay sau ghế của cô, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ vào thành ghế, không theo tiết tấu gì, nhưng mỗi một tiếng giống như là gõ vào trong lòng cô.

Cô lại càng chột dạ hơn.

Vậy thực sự là do cô cắn?

Thẩm Thư Điềm không dám tưởng tượng, rốt cuộc sau khi cô uống say đã làm ra bao nhiêu chuyện điên rồ, đến cả Tả Tư Nam còn dám cắn? Sức chiến đấu mạnh như vậy sao?

Ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Thư Điềm nắm chặt lấy hộp sữa đậu nành, vỏ hộp bị bóp méo, lúng túng mà cúi đầu xuống, giống như một con đà điểu.

Giọng cô càng lúc càng nhỏ: "Không có."

"Xin lỗi." Đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào đĩa sủi cảo đầy đặn trước mặt, cô cắn cắn môi, ảo não không thôi: "Đau lắm à?"

Giọng nói mềm mại như nước, có thể thấy được cô bị doạ sợ rồi.

Tả Tư Nam nghiêng đầu, cô gái cúi đầu, mái tóc đen dài không buộc để xoã sau lưng, hắn nhẹ nhàng nhặt một sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay.

Đôi mắt đen đầy quyến luyến, nhìn những sợi tóc của cô gái đang viết đầy sự chán nản, giọng nói trầm thấp

"Chị thấy thế nào?"

Thẩm Thư Điềm chột dạ chớp mắt, quay đầu lén lút nhìn hắn một cái, không để ý tới động tác của hắn.

Cô cảm thấy mình thật sự đã hỏi một câu ngu ngốc, dấu răng sâu như vậy, sao lại không đau chứ?

Thẩm Thư Điềm mím môi, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen láy của Tả Tư Nam, trong đôi mắt ấy không chút cảm xúc, Thẩm Thư Điềm cũng không xác định được hắn có tức giận hay là không.

Cô dừng một chút, có chút lười biếng, giống như một quả cà tím nhỏ bị sương giá đánh gục.

Xấu hổ nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Ánh mắt Thẩm Thư Điềm loé lên, do dự một hồi, mềm mại nói: "Hay tôi cho cậu cắn lại?"

Tả Tư Nam sửng sốt, đột nhiên có một tia ác ý muốn chọc chọc cô, muốn nhìn thấy bộ dạng luống cuống của cô, chứ đâu có nghĩ đến ý nghĩ này.

Chỉ là hiện tại....

Đôi mắt của Tả Tư Nam dần tối lại.

Thẩm Thư Điềm vẫn luôn để ý tới hắn, thấy hắn im lặng, môi mỏng mím lại, trong lòng liền có chút hoảng sợ.

Thực ra đó chỉ là lấy lùi làm tiến mà thôi, suy nghĩ của cô chính là Tả Tư Nam sao có thể thật sự đến cắn cô. Bản thân chủ động nói ra, vậy thì có thể thuận tiện bày tỏ một chút thành ý của bản thân.

Hơn nữa, cô đang là "tâm thiện tâm thẹn" mà nói ra, hắn sẽ không so đo đâu nhỉ.

Mặt khác, cô thật sự không dám chắc là mình chỉ cắn một cái hay không, thậm chí cô còn nghi ngờ liệu mình còn cắn ai khác ngoài hắn ra hay không.

Chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng cảm thấy thật khủng khiếp.

Nhưng bản năng sợ đau khiến cô yên lặng lại làm bộ lơ đãng rụt tay xuống dưới mặt bàn. Nói xong, cô trở nên im lặng nhằm giảm bớt cảm giác hiện diện.

Động tác này, làm cho mái tóc dài trượt xuống, lọn tóc xoăn cũng bung ra, từ từ trượt khỏi tay hắn.

Trong mắt Tả Tư Nam hiện lên ý cười, sau đó nghiêm túc nói: "Nếu chị đã nói như vậy..."

"Hả?" Thẩm Thư Điềm bối rối.

Bàn tay thon dài của Tả Tư Nam vươn ra, chuẩn xác mà nắm lấy bàn tay chưa kịp thu lại của cô, những ngón tay anh quấn quanh và siết chặt.

Thẩm Thư Điềm muốn rút tay lại, thắc mắc tại sao Tả Tư Nam không xuất chiêu theo lẽ thường, cô không ngừng rút tay, ủ rũ nói: "Mọi chuyện đều có thể thương lượng, tôi thấy chúng ta có thể sử dụng phương pháp văn minh hơn."

Tả Tư Nam khẽ nhướn mày, chậm rãi nói: "Đây không phải là do chị đề ra sao?"

"Là tôi." Thẩm Thư Điềm thiếu tự tin, lẩm bẩm: "Nhưng..."

"Tôi đang thực hiện theo yêu cầu của chị."

Tả Tư Nam vừa dứt lời, kéo tay cô lại, hạ mi dài xuống, môi mỏng khẽ mở ra, cắn một cái vào ngón trỏ của cô.

Lực đạo rất nhẹ, ngón tay chỉ có cảm giác hơi căng thẳng, thay vì nói là cắn, nói ngậm thì đúng hơn.

Môi đỏ, đôi tay trắng mịn, hắn dùng tư thế ấy mà ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đào hoa hơi vểnh lên, lại mang thêm vài phần mê hoặc.

Thẩm Thư Điềm hoàn toàn choáng váng, nhiệt độ tăng lên, hai má đỏ bừng, ngón tay bên hông siết chặt lấy góc áo.

Rõ ràng là muốn tránh đi, nhưng thân thể dường như bị đông cứng lại, không thể cử động.

Tả Tư Nam cười nhẹ một tiếng, không chút để ý mà cười thành tiếng, âm thanh trầm thấp vô cùng trêu chọc.

Thẩm Thư Điềm nhanh chóng lùi lại, ngốc nghếch quay đầu lại, cầm đũa lên, gắp một miếng sủi cảo khác nhét vào miệng.

Hàng mi dài cụp xuống, đôi má hồng hào phồng lên, trông giống như một chú Hamster, nếu có thể bỏ qua đôi tai đang đỏ ửng lên vì ngượng ngùng thì càng tốt.

Thẩm Thư Điềm cảm thấy toàn thân nóng bừng, như bị nhốt trong nồi hấp, nhiệt độ không thể hạ xuống, cực kỳ không được tự nhiên, miệng máy móc gặm sủi cảo, lại không nếm ra được mùi gì.

Tướng Quân cũng nhảy lên mặt bàn, ánh mắt màu lam bất mãn nhìn Tả Tư Nam một cái, cúi người nhìn Thẩm Thư Điềm một cách kỳ lạ, kêu meo meo vài tiếng, dùng miếng đệm thịt nhỏ vỗ nhẹ vào má cô.

Tướng Quân: "!!!"

Rất gấp, đang chờ online!

Con sen của nó sắp bị hấp chín rồi ư?

Lông trên mặt cô vốn không nhiều lắm, cứ thế này thì sẽ bị rụng hết mất.

Thẩm Thư Điềm vì Tướng Quân đến gần cô đã nhận ra cô đang làm gì, cô đã ăn no rồi nhưng vì khẩn trương mà ăn thêm ba miếng sủi cảo.

Hay rồi, giờ lại càng no hơn.

Thẩm Thư Điềm xấu hổ dừng động tác trong tay lại, còn nấc một cái.

Tả Tư Nam đã tiện tay cầm lấy quyển sách đặt bên cạnh ghế dựa, rũ mắt nhìn, vẻ mặt bình tĩnh và lười biếng.

Thấy sự đối lập như vậy, Thẩm Thư Khác cảm thấy mình đúng là chuyện bé xé ra to, nhìn lại người ta, quả là không so sánh sẽ không có đau thương.

Không phải chỉ cắn lại thôi sao, người bị cắn còn không thèm để ý, cô để ý làm gì chứ.

Thẩm Thư Điềm hít sâu vài hơi, không để ý đến cảm giác khó chịu trên đầu ngón tay: "Lục lão sư có gửi cho cậu nội dung về quay chụp không?"

Tả Tư Nam lật một trang, khóe mắt thoáng thấy vẻ mặt không tự nhiên của cô gái, bình tĩnh nói: "Tôi không có phương thức liên lạc của cô ấy."

"Vậy cậu có muốn xem không? Cô ấy vừa gửi nó cho tôi, tôi để ở trong điện thoại."

Lúc này Thẩm Thư Điềm chỉ muốn đem sự việc ban nãy ném ra khỏi đầu, vội vàng nói: "Điện thoại của tôi để ở trên lầu, để tôi đi lấy cho cậu xem."

Nói xong, không đợi Tả Tư Nam trả lời, cô đã đứng dậy chạy lên phòng.

Tả Tư Nam buông sách xuống, chống cằm lên mu bàn tay, nhìn cô gái nhanh như chớp biến mất ở góc cầu thang, sau lưng còn có cái đuôi trắng đầy lông chạy theo.

Thẩm Thư Điềm ngồi trong phòng vài phút, vỗ nhẹ vào má cô, bế Tướng Quân đang nhìn mình lo lắng rồi lại chạy xuống lầu.

"Cậu nhìn xem."

Tả Tư Nam nhận lấy điện thoại, đôi mắt đen rũ xuống, nhìn lướt qua, dừng lại ở một cái tên, hơi nhíu mày.

Thẩm Thư Điềm thấy hắn có gì đó không ổn, ôm Tướng Quân vào lòng, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Sao vậy?"

Tả Tư Nam đặt điện thoại xuống, lạnh lùng nói: "Từ khi nào mà Tư Huệ Uyển cũng có trong này?"

Trong lòng Thẩm Thư Điềm có hơi không thích cái tên này, vẫn ngoan ngoãn nói: "Tôi không biết nữa, sáng nay mở ra mới biết. Có lẽ Lục lão sư cảm thấy phù hợp nên thêm vào."

"Ừm." Tả Tư Nam Tư chậm rãi ngả về phía sau, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt không rõ ý tứ.

.

Sáng sớm hôm sau.

Kỳ nghỉ đã kết thúc.

Thời tiết ngày hôm nay đầy nắng và không có mây.

Bởi vì theo thói quen của kỳ nghỉ, hôm nay Thẩm Thư Điềm có dậy hơi muộn một chút, khi chuông báo thức reo lên, cô còn lăn lộn trên giường gần 10 phút mới không tình nguyện đứng lên.

Rửa mặt, ăn sáng xong liền chạy chậm ra khỏi Tả gia.

Lúc ra khỏi cửa Tả Tư Nam còn chưa rời giường, cô ngồi trong xe nhìn phong cảnh không ngừng lùi lại, nhịn không được ngáp một cái, trong lòng thầm hâm mộ.

Thật tốt, lớp 11 không cần phải học thêm và vẫn được nghỉ thêm vài ngày. Nghĩ lại, hắn vẫn còn một năm lớp 12 nữa mà, lập tức lấy lại được cân bằng.

Bảng vinh danh tầng một của tòa nhà giảng dạy đã được thay thế vào danh sách mới, hiện tại là thứ hạng của kì thi lớp 11.

Thẩm Thư Điềm nhảy một bước lên hai bậc thang, lại nhanh chóng đi xuống, lùi lại vài bước, tìm thấy thành tích ban tự nhiên của lớp 11.

Cô ngước mắt lên tìm người đứng thứ nhất, tên Tả Tư Nam quả nhiên xếp trên cùng, bên cạnh là chữ số 1 sáng chói.

Cô nhìn xuống thêm một chút, thấy Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt cũng nằm trong top 10, thành tích của mọi người đều rất tốt.

Rõ ràng không phải của mình, nhưng cô vẫn đặc biệt mừng cho bọn họ, nhất là Tả Tư Nam, thậm chí còn cảm thấy vinh dự.

Độ cong khóe miệng Thẩm Thư Điềm không tự giác nhếch lên.

"Thư Điềm, chào buổi sáng."

Phía sau truyền đến âm thanh, Thẩm Thư Điềm quay đầu lại, thấy Trịnh Hàng đứng ở phía sau, mỉm cười nhìn cô.

Tâm trạng của Thẩm Thư Điềm đang vui vẻ, âm thanh nhẹ nhàng, mềm mại: "Chào buổi sáng, hôm nay lớp trưởng lại muộn như vậy."

Theo lời Trần Ngữ Trúc nói, Trịnh Hàng luôn là người đến trường sớm nhất.

"Hôm nay có chút việc nên đến trễ."

Thẩm Thư Điềm gật đầu, xoay người đi tới bên cạnh Trịnh Hàng, Trịnh Hàng vừa cười vừa nói, liếc nhìn bảng vinh danh, liếc mắt liền nhìn thấy cái tên trên cùng.

Trong lòng cậu ta hơi trầm xuống, trên mặt lại không có bất kỳ biến hóa nào, cậu ta quay lại nhìn cô gái bên cạnh, lơ đãng hỏi: "Vừa rồi cậu xem thành tích của lớp 11 à?"

Đôi mắt Thẩm Thư Điềm cong lên, vui vẻ nói: "Mình xem thành tích của bạn, bọn họ thi khá tốt."

Ánh mắt cô gái như một dòng suối trong veo, khi nói những lời này đôi mắt sáng lên như vì sao, người cô cũng trở nên sống động hơn, càng khiến cô thêm hấp dẫn và bắt mắt.

Nhưng những chuyện này không liên quan gì đến cậu ta, khoé môi Trịnh Hàng hơi cứng lại, kiên quyết nói: "Được nghỉ mấy ngày, cậu có vui không?"

Rõ ràng cô đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở nhà ông nội Tả, nhưng không hiểu sao cô lại nghĩ đến vết răng trên tay Tả Tư Nam, cảm giác xấu hổ lại ập đến trong cô.

"À, khá tốt."

Trịnh Hàng liếc nhìn Thẩm Thư Điềm, đôi mắt hổ phách của Thẩm Thư Điềm không ngừng nhìn chằm chằm về phía trước, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, có chút gì đó không đúng, khó phát hiện.

Cậu ta nhẹ nhàng hỏi: "Đi cùng Trần Ngữ Trúc à?"

Sau đó Trịnh Hàng không phải không muốn hỏi Thẩm Thư Điềm có muốn đi chơi cùng cậu ta vào ngày nghỉ Quốc Khánh hay không, không chỉ có cậu ta mà còn những người khác.

Nhưng đều bị Thẩm Thư Điềm từ chối, cũng không nói cho cậu ta biết là đi cùng ai vào nghỉ Quốc Khánh.

Vào tối hôm qua, cô đã đăng một video đom đóm bay đầy trời, nhấp nháy rất đẹp nhưng trong video lại có bóng người từ phía sau.

Trịnh Hàng ấn nút tạm dừng một lúc lâu mới có thể nhìn thấy bóng dáng đó rõ ràng là một nam sinh.

Cậu ta không biết người này là ai, cùng Thẩm Thư Điềm đi xem đom đóm, cậu ta cũng không biết dùng lý do gì để hỏi.

Thẩm Thư Điềm lắc đầu, cười ngọt ngào: "Không phải."

Nhưng rốt cuộc vẫn không nói đi với ai.

Trịnh Hàng mím môi, cúi đầu không hỏi nữa.

Lúc này đã đến lớp học, rõ ràng là hội chứng nghỉ lễ đã rất nghiêm trọng. Nhiều học sinh đang nằm bò ra bàn làm bài tập.

Thẩm Thư Điềm nhìn chỗ mình thì thấy Trần Ngữ Trúc cũng đã đến, cũng đang múa bút thành văn.

Thẩm Thư Điềm ngồi xuống, thấy bạn mình đang bận rộn, trên bàn còn đồ ăn sáng vẫn chưa ăn, liền hỏi: "Cậu chưa làm xong bài tập à?"

Trần Ngữ Trúc vẻ mặt buồn bã, ủ rũ nói: "Mình quên không mang bài tập Ngữ văn về, nên bây giờ phải viết nhanh chóng. Mình đến sớm cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp hoàn thành."

Cô dừng một chút, chỉ vào mí mắt của mình: "Cậu thấy không, quầng thâm lớn như này, tối qua mình còn ngủ muộn sáng thì dậy sớm, khổ quá đi."

Thẩm Thư Điềm nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm, bàn tay duỗi ra vỗ vỗ đầu cô, tỏ vẻ an ủi.

Sau đó thu tay lại, lấy bài tập đã hoàn thành trong balo ra.

Trần Ngữ Trúc tức giận nói: "Quá đáng lắm đó."

Thẩm Thư Điềm cười lớn.

Trần Ngữ Trúc đặt bút xuống, chợt đến gần: "Tối hôm đó về, cậu vẫn ổn chứ?"

Động tác trên tay Thẩm Thư Điềm dừng lại, không biết rốt cuộc Trần Ngữ Trúc biết những gì, cố gắng làm ra vẻ lãnh đạm: "Là như thế nào? Vẫn ổn mà."

Nói xong lại không tự tin nói: "Cậu muốn nói gì?"

Trần Ngữ Trúc chớp chớp mắt, xấu xa nhắc nhở: "Cậu còn nhớ chuyện mình đã làm ở KTV không?"

Thẩm Thư Điềm ngẩn người, chẳng lẽ cô cắn Tả Tư Nam trước mặt mọi người sao?

Cô mím môi và gật đầu cứng ngắc.

Trần Ngữ Trúc vỗ mạnh vai cô, giơ ngón tay cái lên: "Cậu lợi hại lắm đấy?"

Lợi hại cái con quỷ ấy!

Thẩm Thư Điềm với vẻ mặt ngơ ngác nói: "Cậu quá khen rồi."

Trần Ngữ Trúc: "Ha ha ha."

Trịnh Hàng: "Hai người đang nói chuyện gì vậy? Vui vẻ vậy cơ à?"

Trần Ngữ Trúc rung đùi đắc ý, thuận miệng nói: "Nói cái gì nhỉ? Nói về con trai đó! Nói xem chàng trai nào có thể chiếm được trái tim Điềm Điềm của chúng ta."

Thẩm Thư Điềm liếc cô một cái, giọng nói ngọt ngào lại yếu ớt: "Cậu đừng nói bậy!"

Trịnh Hàng liếc nhìn Thẩm Thư Điềm, trong lòng nhịn không được chua xót, gật gật đầu: "Sắp đến giờ tự học rồi, giáo viên hẳn là sắp đến."

Trần Ngữ Trúc gật đầu: "Biết rồi."

Thẩm Thư Điềm cúi đầu, không nhịn được lấy điện thoại ra, suýt nữa quên mất, cô muốn nhắn tin Wechat cho Tả Tư Nam.

Trí nhớ của cô không tệ, thậm chí có thể ghi nhớ điểm số của các môn học, mỗi môn đều gửi cho hắn.

Vừa mới gửi Wechat xong, liền có một người đứng cạnh bàn, Thẩm Thư Điềm ngước mắt lên nhìn, thì ra uỷ viên ban Văn nghệ của lớp, Mạnh Hà.

Mạnh Hà vỗ vỗ vào vai người ngồi bàn trước của Thẩm Thư Điềm, bàn trước di chuyển vị trí để cô ngồi xuống, Mạnh Hà nằm bò ra mặt bàn Thẩm Thư Điềm, rất hưng phấn.

"Thư Điềm, cậu có biết đại hội thể thao của trường sắp diễn ra rồi không?"

Thẩm Thư Điềm thực sự không biết chuyện này, dựa theo thời gian này, chắc cũng sắp rồi.

Các tế bào vận động của cô không tốt cho lắm, vội vàng nói: "Mình vận động kém lắm, chắc chắn sẽ xếp ở vị trí cuối cùng."

"Vận động kém tốt nha!" Ánh mắt Mạnh Hà của sáng lên.

Thẩm Thư Điềm: "???"

Mạnh Hà cười nói: "Là như này, trong ngày đại hội thể thao của trường mỗi lớp đều cần một người cầm biển. Chắc chắn người cầm biển này phải là cô gái xinh đẹp nhất lớp, vậy nên mình muốn nhờ cậu chuyện này."

Thẩm Thư Điềm do dự nói: "Mình không phù hợp đâu, Mạnh Hà, mình thấy cậu hợp mà."

Mạnh Hà: "Mình không được, đi ra ngoài sẽ mất mặt với cả lớp, mình so với cậu còn kém xa, vừa bước ra đã thua rồi. Chúng ta tuyệt đối không được thua, hơn nữa đây cũng là năm cuối cấp của chúng ta rồi, phải để lại thành tích tốt nhất chứ."

"Hơn nữa, buổi học lớp lần trước, vì cậu nghỉ nên không có mặt ở lớp. Lúc đấy cả lớp bỏ phiếu, cậu vững vàng giành vị trí số 1 đó."

Thẩm Thư Điềm: "Hả?"

"Lúc cậu nghỉ, lớp đã bỏ phiếu rồi. Ngữ Trúc không nói với cậu sao?"

Trần Ngữ Trúc đi tới, ngượng ngùng nói: "Mình quên mất."

"Không sao, hiện tại nói cũng được."

Mạnh Hà nhiệt tình nói: "Cậu không tham gia cũng không sao, nhưng rất có thể giáo viên chủ nhiệm sẽ bắt cậu tham gia thi đấu. Khoảng thời gian này cậu cũng có thể thấy môn thể dục của lớp quá chán. Bây giờ còn nhiều người chưa đăng ký tham gia hội thao của trường, chắc giáo viên chủ nhiệm sẽ tìm những ai khoẻ mạnh để kéo đi tham gia, cho nên cậu có thể đến chỗ uỷ ban thể dục mà xem, mấy môn như nhảy xa đã sớm hết chỗ từ lâu rồi. Chỉ còn chạy 800m, 3000m là còn một đống thôi."

Mạnh Hà chạm vào cánh tay mềm mại của Thẩm Thư Điềm: "Thật sự đó, mọi người đều đăng kí gần hết rồi, chỉ có hạng mục một người là chưa đủ thôi, cậu hãy nghĩ đến phần còn lại thật kĩ."

Thẩm Thư Điềm: "..."

Thẩm Thư Điềm: "Mình hiểu rồi."

Mạnh Hà vô cùng hài lòng: "Yên tâm đi, đến hôm đó mình sẽ trang điểm cho cậu thật là lộng lẫy, áp đảo đối phương luôn."

Trần Ngữ Trúc: "Bây giờ cậu ấy đã áp đảo đối phương rồi."

"Cũng đúng." Mạnh Hà gật đầu đồng ý, sờ sờ cằm: "Đại hội thể thao mỗi năm của trường như cuộc thi sắc đẹp vậy, mình cũng không tin những nữ sinh khác không có tâm tư gì."

"Mình biết nhiều người đến vì điều gì!" Mạnh Hà nhích lại gần, đôi mắt sáng quắc: "Tin mình đi, với năng lực của mình và vẻ đẹp của cậu, mình sẽ khiến Thái Tử gia mê mẩn khi nhìn thấy cậu."

Thẩm Thư Điềm: "..."

Mạnh Hà, hoá ra cậu là một nhà biên kịch, xin lỗi vì đã không biết.

Thất kính thất kính rồi.

Trần Ngữ Trúc bật cười.

Trong trường chỉ có mỗi học sinh lớp 12 nên toàn bộ khuôn viên trường có vẻ yên tĩnh hơn hẳn so với thường ngày.

Giữa trưa, Thẩm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc cùng nhau xuống căng tin ăn cơm.

Trần Ngữ Trúc không nhịn được cười khi nhắc đến Mạnh Hà.

Khi đến toà nhà chính, Trần Ngữ Trúc kéo tay áo cô nói nhỏ: "Phía trước có phải là Tư Huệ Uyển và đám chị em của cậu ta hay không?"

Thẩm Thư Điềm nhìn qua đó, vừa nhìn đã thấy Tư Huệ Uyển đang ở trong đám người đó.

Trần Ngữ Trúc bĩu môi, hừ một tiếng: "Người bên cạnh cậu ta, hôm ở dưới căng tin đã nói đến cậu hay sao? Chúng ta đã đáp trả lại rồi, tưởng nghỉ chơi rồi chứ, hiện tại vẫn còn rất tốt, rộng lượng thật đấy."

Thẩm Thư Điềm không còn nhớ nổi cô gái đó trông như thế nào nữa, cô liếc nhìn rồi thản nhiên nói: "Có lẽ vậy."

Bên phía Tư Huệ Uyển cũng chú ý đến Thẩm Thư Điềm đang đi ở phía sau.

"Nữ sinh ở ban một đang ở sau lưng chúng ta."

"Thẩm Thư Điềm á?"

"Là cậu ấy."

Bước chân của Tư Huệ Uyển hơi khựng lại, vẫn mỉm cười: "Thôi, kệ cậu ấy đi, đi ăn trước đã."

Nữ sinh tóc ngắn gật đầu: "Đúng vậy, mình cảm thấy nếu tiếp xúc với cậu ta sẽ chẳng có chuyện tốt đẹp gì cả. Cậu xem, Tư Huệ Uyển và mình đều gặp xui xẻo."

Ngày hôm đó, sau khi chạy khỏi căng tin, cô ta đã không kìm được tủi thân mà bật khóc. Cô ta sẽ không bao giờ nghĩ rằng Tư Huệ Uyển sẽ bỏ lại chị mà chạy đi tìm cô ta, còn nghiêm túc cùng cô ta phân tích tình huống bất đắc dĩ lúc đó.

Người ưa sạch sẽ như Tư Huệ Uyển, cho dù cô ta không cẩn thận làm bẩn quần áo và chân cô ấy bị bẩn, cô ấy cũng hoàn toàn không để tâm, còn an ủi cô ta nữa.

Không chỉ như vậy, sau đó cô ta còn tặng cho Tư Huệ Uyển một chiếc váy mà cô đã muốn từ rất lâu nhưng chưa dám mua, điều này càng khiến cô ta tin rằng Tư Huệ Uyển chỉ bị ép làm như vậy thôi, chứ vẫn coi cô ta như chị em.

Cũng đúng thôi, bất kể là ai, khi đối mặt với Thái Tử gia, đều giống như trứng chọi đá, Tư Huệ Uyển có thể làm được gì. Sau khi nhận ra những điều này, cô ta không chỉ không đổ lỗi cho Tư Huệ Uyển, ngược lại càng cảm kích cô ấy hơn.

Tư Huệ Uyển liếc nhìn cô gái tóc ngắn đang quan tâm đến mình, trong lòng cảm thấy thờ ơ.

Ngày hôm đó chẳng qua là cô ta phải quay về kí túc xác, tình cờ gặp cô ấy trên đường. Về phần cái váy, nó cũng không phù hợp với dáng của cô ta.

Chẳng qua là lợi dụng chút giá trị của những thứ phế vật thôi.

Tư Huệ Uyển không thích Thẩm Thư Điềm, nhưng nghĩ đến việc có thể thành công tham gia hoạt động quay phim của trường, trong lòng vẫn vui sướng hơn một chút.

Khi đi qua chỗ rẽ, cô liếc nhìn Thẩm Thư Điềm, thậm chí trên môi còn nở một nụ cười.

Trần Ngữ Trúc: "Vừa nhìn đã biết là tâm phật khẩu xà."

Thẩm Thư Điềm: "..."

.

Buổi tối.

Thẩm Thư Điềm ngồi trên thảm dùng gậy trêu mèo trêu Tướng Quân. Tướng Quân đứng bằng hai chân, duỗi hai chân trước ra định móc lấy gậy trêu mèo.

Tay Thẩm Thư Điềm nhẹ nhàng lùi về phía sau, thân thể của Tướng Quân cũng ngả ra sau, sau đó thân hình nghiêng ngả ngã xuống tấm thảm mềm mại.

Mở to hai mắt, ngã xuống thì ngơ ngác, chọc cho Thẩm Thư Điềm cười không ngừng, nhịn không được đưa tay xoa bụng nó.

Tả Tư Nam lười biếng ngồi trên sô pha, đặt máy tính trên đùi, tập trung xử lý mấy tập tài liệu nhỏ mà Tả Cảnh Long đưa cho.

Nghe được tiếng cười du dương ngọt ngào của cô gái, đôi mắt đen của hắn nhìn qua, hơi thở quanh người đều trở nên ấm áp, tiện tay gửi tài liệu cuối cùng.

Màn hình điện thoại Thẩm Thư Điềm sáng lên, là Mạnh Hà gọi điện đến.

Thẩm Thư Điềm tiện tay ấn nghe, đặt xuống thảm rồi tiếp tục trêu chọc Tướng Quân bằng gậy trêu mèo.

"Thư Điềm, tối nay mình và Ngữ Trúc cùng nhau đi mua đồ cho ngày hội thể thao của trường."

"Cậu đã mua được những gì rồi?"

"Mua được gần đủ rồi. Nhưng hiện tại bọn mình đang bất đồng quan điểm về trang phục, cậu là nhân vật chính, cậu phải xem xét xem ai đúng."

Thẩm Thư Điềm chống đầu đùa với Tướng Quân, ngọt ngào nói: "Được rồi, hai cậu nói đi."

Giọng Trần Ngữ Trúc vang lên: "Mình nhìn trúng bộ đồ con thỏ, màu hồng siêu cấp đáng yêu, tai thỏ dài, đuôi nhung, dễ thương lắm. Dáng người cậu đẹp nên mặc vào chắc chắn sẽ đẹp."

Thẩm Thư Điềm trợn tròn mắt: "Hả?"

Mạnh Hà: "Đừng nghe cậu ấy nói. Mình cảm thấy hồ ly là tốt nhất, cậu trông đẹp như vậy, không cosplay hồ ly tinh thật là đáng tiếc. Mình tin đến lúc đó sẽ hại nước hại dân cho mà xem. Hôm đó mình trang điểm cho cậu, đảm bảo mọi người sẽ thất thần khi thấy cậu."

Gậy trêu mèo của Thẩm Thư Điềm bị một bàn tay thon dài như ngọc lấy mất, Thẩm Thư Điềm cũng không để ý, điều cô quan tâm bây giờ là tại sao bọn họ lại chọn bộ trang phục kỳ lạ như vậy?

Ban đầu cô nghĩ đó chỉ là một vài chiếc váy bình thường.

Thẩm Thư Điềm: "Không, mình nói các cậu này...."

Đầu dây bên kia đã xảy ra cãi vã.

"Thỏ đẹp."

"Hồ ly đẹp."

"Thỏ trong sáng!"

"Hồ ly quyến rũ!"

"Thỏ!"

"Hồ ly!"

"Thỏ!"

"Hồ ly!"

......

Không ai quan tâm đến câu trả lời của Thẩm Thư Điềm, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thư Điềm đầy bất lực. Chỉ có thể chờ bọn họ cãi vã xong mới nói chuyện được.

Giọng Mạnh Hà đột nhiên vang lên: "Thư Điềm, cậu có nhớ lời mình dặn không? Cậu phải tin mình, không phải sợ, nếu cậu mặc bộ này, nhất định có thể thành công thu hút Thái Tử gia, cậu sẽ thành Thái Tử Phi!"

Thẩm Thư Điềm ngây người.

Tả Tư Nam dừng động tác trêu chọc mèo, lông mi dài khẽ chuyển động, nghiền ngẫm nói: "Thái Tử Phi?"

Trong điện thoại, giọng Mạnh Hà vẫn không ngừng lại: "Mình có thể đảm bảo! Mình nhất định sẽ khiến cậu ấy nhớ Điềm Điềm cả đời."

Hắn nhướn mày, hạ thấp giọng xuống, âm thanh trở nên ái muội: "Nhớ cả đời?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.