Chương trước
Chương sau
Sau khi ăn cơm xong Tả Tư Nam theo Tả Cảnh Long vào thư phòng.

Trong biệt thự không có người giúp việc, bình thường bà nội Từ sẽ nấu cơm còn ông nội Tả sẽ phụ trách rửa bát. Hai người phối hợp làm việc, vô cùng hài hoà.

Lúc vừa mới ăn cơm xong, bà nội Từ nhìn ông nội Tả một cái, đương nhiên Tả Cảnh Long hiểu, nhân tiện gọi Tả Tư Nam rời đi cùng.

Thẩm Thư Điềm đi theo bà nội Từ đặt bát vào bồn rửa, Phó Giai Ý cũng bê bát đi theo phía sau.

Nhưng rõ ràng là ả ta không hề thành thạo với loại công việc này, tay cầm bát nhưng mày thì nhíu lại, dù chỉ là thoáng qua.

Khi còn bé, gia đình ả ta không tính là giàu có, những việc như này đều do mẹ làm, sau đó khi ba khởi nghiệp thành công, trong nhà lại có người giúp việc.

Phó Giai Ý ả ta chưa bao giờ phải làm chuyện như này.

Bây giờ ả ta không chỉ phải làm, mà còn phải trưng bộ mặt tươi cười: "Dì à, để cháu rửa cho ạ."

Thật ra ả ta biết mình là khách, buổi trưa đã không cần ả ta rửa thì hiện tại đương nhiên cũng không cần.

Nhưng đáng tiếc là bà nội Từ lại không như vậy, bà rửa tay, cuối cùng nở một nụ cười hiếm có với Phó Giai Ý: "Vậy làm phiền cô rồi."

"Bởi vì tôi là người ưa sạch sẽ nên rửa bát phải rửa hai lần bằng nước rửa bát và rửa lại bằng nước sạch ba lần, một lần cũng không được thiếu."

Khoé miệng của Phó Giai Ý hơi cứng ngắc, giọng điệu khô khốc: "Vâng, cháu sẽ làm như thói quen của dì."

Bà nội Từ tiến lại hai bước, giơ ngón tay chỉ, rất tự nhiên ra lệnh: "Đũa đặt ở đây, đĩa đặt ở bên này, bát đặt ở phía dưới."

Phó Giai Ý gật đầu: "Vâng."

"Dùng khăn mặt này lau sạch chúng rồi mới bỏ vào, sau đó giặt lại khăn lần cuối rồi treo lại vị trí cũ."

Thái độ này căn bản coi Phó Giai Ý như người giúp việc, nhưng hết lần này đến lần khác ả ta không dám giận cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhịn.

Trong lòng ả ta vô cùng tức giận, chỉ cần gả vào đây là tốt rồi.

Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn đứng sang một bên, không nói một lời, coi mình như không khí, mặc kệ bà nội Từ sai khiến Phó Giai Ý.

Bà nội Từ dặn dò xong, kéo tay Thẩm Thư Điềm, cười nói: "Tiểu Điềm, chơi game với bà nội nào."

Giống như ảo thuật vậy, đối với hai người là hai thái độ hoàn toàn khác nhau và cũng không để ý người kia đang ở trước mặt.

Thẩm Thư Điềm nở một cười ngọt ngào, gật đầu hăng hái, cực kì đáng yêu: "Vâng, bà nội.'

Bà nội Từ kéo tay Thẩm Thư Điềm, không quan tâm sắc mặt Phó Giai Ý hơi tái nhợt phía sau, ung dung đi ra ngoài.

Phó Giai Ý nhìn hai người rời đi không ngoảnh đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn bồn rửa bát, bất đắc dĩ cầm miếng rửa bát lên.

Tả Kỳ đang ngồi trên sô pha, thấy bà nội Từ và Thẩm Thư Điềm đi ra, Phó Giai Ý cũng không đi theo sau, lấy làm lạ hỏi: "Mẹ, mẹ rửa bát xong rồi sao? Giai Ý đâu?"

"Cô ta đang rửa bát trong bếp.'

Tả Kỳ hơi ngạc nhiên, hậm hực nói: "Giai Ý hẳn là chưa từng rửa bát, con sợ cô ấy làm không tốt."

Bà nội Từ đã buông tay Thẩm Thư Điềm ra, mặt đầy giận dữ: "Vậy thì làm sao? Con dâu không phải là con dâu sao? Chưa cưới đã quên mẹ anh rồi à? Nếu sau này cưới nhau là muốn lên trời luôn sao? Có tí bát rửa đã làm sao? Tiểu Điềm còn nhỏ đã giúp tôi rửa bát buổi trưa rồi, lại còn giúp tôi nấu cơm nữa. Ai quý hơn ai chứ."

Tả Kỳ đau đầu, hôm nay không biết là lần thứ mấy bà nội Từ gián tiếp gây khó dễ cho ông ta, tất cả đều vì Phó Giai Ý.

Từ nhỏ ông ta đã biết bà nội Từ không phải là người dễ chịu thiệt.

"Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy, mẹ cũng biết là con không có ý này mà. Giai Ý là khách, cũng là con dâu tương lai của mẹ, con cũng chỉ nói thế thôi mà."

Thẩm Thư Điềm ngồi bên cạnh bà nội Từ, lặng lẽ đặt một chén trà vào tay bà nội Từ, chớp đôi mắt long lanh, nhận được nụ cười tán thưởng của bà.

"Anh không nói làm sao tôi biết anh có ý gì? Giấy chứng nhận đâu? Anh đã tổ chức đám cưới chưa? Anh nói như vậy không sợ người ngoài khinh thường Tả gia chúng ta à? Dù sao người làm mẹ như tôi đã hầu hạ các người như vậy rồi còn chê không đủ à?"

"Mẹ, mẹ nói chuyện chú ý một chút được không, sao có thể nói bừa bãi được?" Tả Kỳ liếc Thẩm Thư Điềm một cái, mặc dù lúc chiều đã bị Thẩm Thư Điềm nghe thấy những lời xấu hổ.

Trước mặt tiểu bối mà ném hết thể diện của ông ta đi, mẹ thật là.

"Cây ngay không sợ chết đứng, anh đã làm chuyện gì mà Tiểu Điềm không được nghe thấy? Chỉ có làm việc gì chột dạ mới không để người khác nghe thấy."

Trong phòng bếp truyền đến tiếng lạch cạch, là tiếng bát đũa rơi xuống đất, rất vang dội.

Bà nội Từ bây giờ ngay cả Tả Kỳ cũng không muốn nhìn thấy nữa, trừng mắt nhìn: "Anh cũng không cần phải nhiều lời, nếu cảm thấy bất bình như thế thì giờ đi vào giúp cô ta rửa bát đi, nhà tôi cũng không nhiều bát để các người đập đâu. Chỉ biết tiêu tiêu tiêu mà không biết kiếm tiền, cái đồ chưa lấy vợ đã quên mẹ."

Một cái bát thì có thể đáng giá bao nhiêu, cho dù Tả gia có bỏ ra 10.000 vạn hay 100.000 vạn cũng không thành vấn đề. Tả Kỳ biết là bà nội Từ cố ý gây khó dễ, hiện tại nhìn ông ta chỗ nào không vừa mắt, ông ta chỉ có thể nhịn trong lòng.

"Mẹ, đừng nóng giận, cẩn thận sức khoẻ." Tả Kỳ bất đắc dĩ đứng lên, trấn an bà nội Từ: "Vậy con vào giúp cô ấy."

"Anh vẫn còn quan tâm đến sức khoẻ của tôi cơ à? Tôi tưởng trong mắt anh không còn người mẹ này rồi."

"Mẹ, làm gì có ai quan trọng hơn mẹ chứ."

"Được rồi, được rồi. Nhớ dùng chổi quét sạch mảnh vụn, cẩn thận làm đau chân người khác."

Tả Kỳ ngoan ngoãn đi vào trong bếp, Phó Giai Ý đang đứng cạnh bồn rửa, nghe thấy tiếng động quay đầu lại, hốc mắt đã đỏ lên rồi.

Âm thanh nói chuyện của bà nội Từ không hề hạ thấp giọng, ở trong bếp vẫn nghe được. Ả ta cũng rất muốn ưu nhã đi ra ngoài, mắng bà già một trận, sau đó nghênh ngang rời đi.

Nhưng không được, tính tình bà nội Từ vẫn như trước, sợ là không thể cứu vãn nổi nữa, đến lúc đó một khóc, hai nháo, ba thắt cổ cũng không chắc để cho ả ta vào cửa, làm thế mất nhiều hơn được.

Vì thế ả ta uỷ khuất nhìn Tả Kỳ, âm thanh làm ra vẻ mất mát: "Em không cố ý làm vỡ bát."

Tả Kỳ thoáng đau lòng, liền muốn tiến đến dỗ ả ta, ngoài phòng bếp Thẩm Thư Điềm theo sự phân phó của bà nội Từ cầm một cái chổi tới.

Cô nhìn thoáng qua phòng bếp, mắt di chuyển linh hoạt, giọng nói giòn giã vang lên: "Bác Tả, bà nội nhờ cháu lấy chổi đưa bác."

"Vừa rồi bác quên mất, làm phiền Tiểu Điềm rồi."

Thẩm Thư Điềm nhìn Tả Kỳ cầm chổi quét mảnh vụn trên đất: "Không có gì ạ."

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Phó Giai Ý đang nhìn mình.

Thẩm Thư Điềm nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt càng sáng ngời.

Thẩm Thư Điềm lớn lên vốn đã xinh đẹp, xinh đẹp một cách khó tin, cho dù đứng ở đâu cũng như một viên minh châu vậy.

Ngũ quan vô cùng diễm lệ, đôi mắt thuần khiết, ngày thường luôn là vẻ đẹp không hề có tính công kích, nhưng không gây trở ngại đến việc làm người khác cảm thấy rung động.

Nhưng hiện tại, Phó Giai Ý cảm thấy rõ ràng được sự công kích trong đôi mắt trong suốt của cô, chán ghét ả ta.

Ánh mắt của Phó Giai Ý lạnh đi, lúc mới đến, ả ta cảm thấy Thẩm Thư Điềm là người quá thuần khiết, không nóng nảy. Chỉ là sau chuyện lúc chiều, hình như cô thay đổi rồi, có nanh độc, hơn nữa hiện tại không thèm quan tâm bị ả ta phát hiện.

Phó Giai Ý nheo mắt lại, lúc bê bát canh cá cô chỉ bê có 4 bát, tâm trạng lúc ăn cơm có vẻ rất tốt.

Lúc đó Phó Giai Ý cứng đờ người, cũng không để ý.

Thẩm Thư Điềm cảm thấy đau lòng thay Tả Tư Nam, Phó Giai Ý rõ ràng nhìn ra được mối quan hệ ba con hai người không được tốt, những lời ả ta nói chỉ làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai người, làm cho cô không nhịn được mà nghĩ đến, thật ra Phó Giai Ý không chỉ một lần nói những lời này.

Những lần khác thì bọn họ không biết.

Vừa nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng cô không ngừng dâng lên.

Dựa vào cái gì mà vì lợi ích của bản thân mà lại đi làm tổn thương người khác chứ? Đã vậy còn đi kích động người ba làm tổn thương con mình.

Nếu, nếu như Tả Kỳ thật sự kết hôn với Phó Giai Ý, liệu sau này Tả Tư Nam có phải chịu nhiều ấm ức hơn không?

Nội tâm Thẩm Thư Điềm hơi trầm xuống, trên mặt vẫn bình tĩnh, duỗi ngón tay trắng nõn chỉ vào cái nồi nhỏ ở góc bếp, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười, ngọt ngào nói: "Dì Phó, làm phiền dì rửa luôn cái nồi kia nhé."

Nói xong không đợi ả ta trả lời, xoay người về phía phòng khách.

Phó Giai Ý nắm chặt tay, Tả Kỳ còn đang ngồi xổm dưới đất, nghĩ làm thế nào để đem những mảnh vụn trong khe hở ra, bà nội Từ là người rất nghiêm túc, nếu phát hiện ông ta không nghiêm túc, không chừng lại có lí do để mắng ông ta một trận, tự nhiên là không phát hiện ra được sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người.

Phó Giai Ý xoay người, nhìn về phía cái nồi kia, đột nhiên nghĩ cái gì đó, tiến lại hai bước. mở nắp nồi ra.

Bên trong còn không ít canh cá.

Hoàn toàn không giống như những gì mà bà nội Từ nói.

Bà nội Từ cũng đứng dậy, nhìn thấy động tác của Phó Giai Ý, nhìn qua cũng hiểu được điều gì.

Ông ta không nghĩ bà nội Từ lại có thể làm như vậy, ngượng ngùng nói: "Giai Ý, trước tiên em chịu uỷ khuất một chút, sau này anh sẽ không để em phải chịu uỷ khuất nữa."

Dù sao muốn nâng đỡ Phó gia cũng không thể dựa vào Tả Kỳ mà là Tả thị, hiện giờ Tả Cảnh Long đang cầm quyền, Phó Giai Ý nhất định phải được bà nội Từ thích.

Phó Giai Ý cúi đầu, giọng điệu càng thêm khổ sở: "Không sao, chỉ là em không được dì thích."

"Mẹ anh hiện giờ chưa thấy điểm tốt của em thôi." Tả Kỳ có chút áy náy giải thích, thật ra ông ta hiểu bà nội Từ trước nay yêu ghét rất rõ ràng, ấn tượng ban đầu không tốt, nhất định về sau rất khó thay đổi.

Nhưng bản thân Phó Giai Ý rất được người khác yêu quý, cho nên ông vẫn tự tin.

Tả Kỳ sợ Phó Giai Ý tiếp tục đề tài này, vội vàng xắn tay áo lên, chuyển đề tài: "Anh giúp em rửa bát, em đứng sang bên cạnh đi."

Ông ta đương nhiên là không thể nào chưa từng rửa bát, không có đạo lý nào để cho cha mẹ hầu hạ mình, cho nên dù sao cũng sẽ giỏi hơn Phó Giai Ý.

Phó Giai Ý không muốn động vào mấy cái bát đầy dầu mỡ kia chút nào, ả ta cố gắng không để cho Tả Kỳ thấy mình đang cao hứng cởi găng tay.

Ả ta nhìn thoáng qua ngoài bếp, tiến lại gần ông ta, thổi vào lỗ tai ông tai, âm thanh quyến rũ: "Bây giờ anh giúp em, tối nay em sẽ..."

Ánh mắt Tả Kỳ sáng lên, càng thêm nhã nhặn, Phó Giai Ý ngày thường đoan trang, nhưng một khi trêu chọc ông ta thì cả người đều sẽ thay đổi rồi, đối với ông ta vô cùng có sức hấp dẫn.

Tả Kỳ cúi đầu, hôn lên mặt ả ta một cái.

Thẩm Thư Điềm quay lại sô pha, bà nội Từ đã mở giao diện trò chơi rồi, chơi game về tình yêu thiếu nữ vô cùng vui vẻ.

Hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ tức giận lúc nãy.

Bà nội Từ nhìn sang, đột nhiên nói: "Tiểu Điềm, vừa rồi bà nghe được những lời con nói rồi."

Thẩm Thư Điềm ngẩn người, hai má nóng bừng, ngón tay vô thức xoắn lại với nhau, cô biết bản thân mình khi nãy không khác gì kẻ xấu.

Cô thích bà nội Từ, cũng không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng bà, hơn nữa còn mang tâm tư trả thù.

Chỉ là cô không biết nên giải thích như thế nào.

Thẩm Thư Điềm mở miệng: "Con..."

"Con làm tốt lắm!" Bà nội Từ giơ ngón tay cái khen ngợi: "Sao nãy bà không nhớ ra bà quên mất nồi cá?"

Thẩm Thư Điềm mở to mắt, trong đôi mắt màu hổ phách lộ vẻ kinh ngạc, ngây ngốc nói: "Bà nội Từ..."

Bà nội Từ đặt điện thoại xuống, hiếm khi thở dài một hơi, nhìn Thẩm Thư Điềm muốn nói rồi lại thôi.

Có điều muốn nói nhưng lại do dự.

Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Bà đã sống mấy chục năm rồi, có cái gì mà không nhìn ra? Lòng tham của cô ta không thể che giấu được. Lão già kia nói với bà, nhà cô ta gặp chuyện, chuyện cưới cô ta không phải là không thể nhưng bà thấy cô ta không thích Tiểu Nam, thậm chí là vô cảm, nhưng với thái độ của cô ta, bà sợ Tiểu Nam của bà sẽ chịu uỷ khuất."

Thẩm Thư Điềm không ngờ bà nội Từ có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy, cô liếm môi, biết rõ là không thích hợp: "Nếu bác Tả nhất định kết hôn với bà ta thì phải sao bây giờ ạ?"

"Nó dám?" Bà nội Từ quát lớn một tiếng, cảm thấy âm thanh của mình quá lớn, sợ doạ đến Thẩm Thư Điềm.

Bà vỗ nhẹ lên tay Thẩm Thư Điềm, ngữ khí vô cùng thoải mái: "Con yên tâm, chuyện này sẽ có bà và ông nội Tả lo liệu."

Bà nội Từ lại cười, tiện tay cầm lấy điện thoại, phất phất tay: "Chơi cả một ngày chắc con cũng mệt rồi."

Thẩm Thư Điềm thật sự nguyện ý chơi cùng bà, nở nụ cười rạng rỡ, ghé sát vào người bà, nhẹ nhàng nói: "Không mệt, con muốn chơi cùng bà."

"Bà đang chơi vui vẻ, lát nữa sẽ không để ý đến con đâu. Con đừng làm phiền bà chơi game." Bà nội Từ đẩy cánh tay cô, làm điệu bộ ghét bỏ: "Đi đi, bà muốn chơi một mình."

Thẩm Thư Điềm cũng không miễn cưỡng nữa, bật dậy, chạy lên lầu như một con thỏ.

"Tiểu Điềm."

Bà nội Từ đột nhiên gọi cô lại, Thẩm Thư Điềm quay đầu lại, nháy mắt: "Có chuyện gì vậy bà nội?"

Bà nội Từ cảm kích nhìn cô: "Bà nội rất biết ơn con, con ở đây, có thể chăm sóc cho Tiểu Nam. Bà có thể cảm nhận được trên người thằng bé có nhân khí hơn trước nhiều, bà nghĩ tất cả đều là công lao của con."

Bà nội Từ lại nói: "Tiểu Nam ở trước mặt con biểu hiện vẻ mặt vô hại nhất, bà có thể cảm nhận được. Nếu như một ngày con phát hiện thằng bé không giống như những gì con nhìn thấy, bà hi vọng con vẫn đối xử tốt với thằng bé."

Thẩm Thư Điềm ngẩn người, có lẽ bà nội Từ cũng cảm thấy ngại ngùng, cúi đầu, tiếp tục chơi game.

Thẩm Thư Điềm phản ứng không kịp, ngơ ngác đi về phòng, bước chân có hơi nặng nề.

Hôm nay đúng là một ngày ầm ĩ, Thẩm Thư Điềm trở về phòng, lập tức chạy vào phòng tắm, tắm rửa thơm tho.

Lau đầu qua loa, rồi vùi đầu vào làm đề Toán.

Lớp 12 chỉ được nghỉ có 3 ngày nhưng bài tập về nhà lại vô cùng nhiều.

Các môn khác của cô đều ổn định, chỉ có môn Toán là điểm yếu nhất của cô, cô chỉ có thể tự bổ sung trong thời gian rảnh rỗi của mình. Chỉ cần điểm Toán được cải thiện, đại học Z chắc chắn không thành vấn đề.

Chỉ là lúc viết thật sự rất khó tĩnh tâm, đầu óc bất giác đặt trên người Tả Tư Nam, rốt cuộc những lời bà nội muốn là gì?

Thẩm Thư Điềm vỗ vỗ hai má, ép mình tập trung lại, mất một hồi lâu mới bình tĩnh lại, nghiêm túc là bài.

Cô chỉ khép hờ cửa phòng lại, đương nhiên không chú ý có người dựa vào khung cửa nhìn cô một hồi lâu, trong mắt đều là tình cảm nồng đậm, sau đó lại lặng lẽ không một tiếng động rời đi.

Còn chưa viết xong một đề, mệt mỏi ập đến, Thẩm Thư Điềm cũng không còn sức kiểm tra lại, nửa mặt vùi vào trong cánh tay, một tay viết bài, cũng không biết mình tính toán có đúng không.

Lúc Tả Tư Nam quay lại, dưới ánh đèn, cô gái nằm sấp trên mặt bàn, tay cầm bút, mí mắt đã nhắm lại, hiển nhiên đã ngủ thiếp đi.

Tả Tư Na đi vào, lấy bút trong tay cô, cúi người định ôm lấy cô, hai má chạm nhẹ vào mái tóc lạnh như băng của cô.

Có một mùi thơm nhẹ nhưng rõ ràng là tóc chưa khô chút nào, ướt sũng dán lên người cô.

Tả Tư Nam cau mày, sợ như vậy cô sẽ bị bệnh, hắn vội vàng bước nhanh ra ngoài, cầm một cái máy sấy tóc trở về.

Bên cạnh bàn học có ổ cắm, nhưng chiều dài của dây máy sấy tóc cản bản không đủ dài, hắn có thể ôm lấy cô, ôm thân hình mềm mại trong ngực.

Thẩm Thư Điềm dựa vào trong lòng hắn, tiếng máy sấy tóc rốt cục cũng đánh thức cô, cô mơ hồ mở hé mắt, đôi mắt màu hổ phách vẫn còn mơ hồ, khoé mắt hơi phiếm hồng, hiển nhiên là vừa rồi ngủ rất sâu.

Giọng của Tả Tư Nam dịu dàng đến mức khó tin: "Ngoan, tóc chị chưa khô."

Kỳ thật Thẩm Thư Điềm vẫn còn mơ hồ nhưng theo bản năng cô thoát ra khỏi vòng tay hắn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn.

Tả Tư Nam nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Đừng nhúc nhích, tóc chị sẽ bị cháy."

Thẩm Thư Điềm liền bất động, cô lại mê man nhắm mắt lại, tóc mãi vẫn chưa khô, tóc ướt trên đầu làm cho đầu cô có chút hơi khó chịu, thậm chí cô còn thấy choáng váng.

Cô thấy khó chịu.

Cô gái quá ngoan ngoãn, đáng yêu không chịu nổi, nhắm mặt tựa vào lòng hắn.

Từ từ quen với tiếng máy sấy, cô không thấy ồn ào nữa, tuỳ ý để Tả Tư Nam chải tóc cho, nhắm mắt lại mặc cho cơn buồn ngủ lại kéo ập đến.

Ngón tay thon dài của Tả Tư Nam luồn vào mái tóc của cô, ánh mắt chăm chú, lộ ra vẻ ôn nhu không thể che giấu.

Mãi một lúc sau, cô đột nhiên mở mắt ra, ngơ ngác nói: "Cô ta bắt nạt cậu, mà tôi vẫn quay lại, cậu có nên khen tôi hay không?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.