Chương trước
Chương sau
Thẩm Thư Điềm do dự, đang phân vân không biết có nên đi vào hay không, dù sao thì nhìn thế này có thể là một cơ hội tốt để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm.

Thẩm Thư Điềm đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, kiễng mũi chân liếc nhìn một cái, vừa vặn nhìn thấy cái kim của bác sĩ đang đâm vào, da gà trên người cũng theo đó mà nổi lên, cô cũng rất sợ tiêm nha.

Nhìn thôi cũng đã thấy đâu rồi.

Tướng Quân không giãy giụa, móng vuốt bị bác sĩ nắm lấy cũng không rút lại.

Từ góc độ này, Thẩm Thư Điềm đã không còn nhìn thấy cái đầu nhỏ xù lông của nó đang chôn sâu vào cánh tay của Tả Tư Nam nữa.

Bác sĩ nam rút kim tiêm ra, trên môi mang theo nụ cười an ủi, lúc đóng lúc mở đại khái là nói mấy lời an ủi Tướng Quân.

Tướng Quân xác nhận bác sĩ không tiêm một lần nữa, lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Tả Tư Nam, nhảy lên cái ghế bên cạnh.

Duỗi cái móng vuốt không bị tiêm ra, khoảnh khắc tiếp theo giống như muốn đặt lên cánh tay của Tả Tư Nam.

Không ngờ động tác của Tả Tư Nam còn nhanh hơn so với nó, chặn móng vuốt của nó lại, nhanh chóng tóm lấy cái gáy của nó.

Vẻ mặt không cảm xúc nhấc nó lên.

Tướng Quân kêu gào lên, thân thể vặn vẹo không ngừng giãy giụa, làm gì còn cảnh hài hoà như ban nãy.

Tả Tư Nam lạnh lùng liếc nó một cái, sau đó khi bác sĩ còn chưa kịp phản ứng, đã cướp lấy kim tiêm trên tay anh ta, bày đặt muốn đâm vào chỗ đang băng bó của Tướng Quân.

Tướng Quân vặn vẹo lại càng lợi hại hơn, kêu meo meo đến chói tai.

Tại sao chứ????

Tốc độ duỗi móng vuốt của Tướng Quân vừa rồi rõ ràng là chậm hơn bình thường rất nhiều, Tả Tư Nam cũng không thực sự muốn tiêm vào người nó.

Cho nên, đây là yêu thương lẫn nhau???

Thẩm Thư Điềm bất lực ôm trán, đẩy cửa kính ra, đi về phía bọn họ, một người một mèo đều đồng loạt quay sang nhìn cô.

Thẩm Thư Điềm thấy Tướng Quân vốn dĩ đang liều mạng giãy giụa lập tức giật mình, tứ chi mềm nhũn rũ xuống, bộ dáng đáng thương nhìn cô kêu meo một tiếng.

Bộ dáng giống như bị bắt nạt đến thảm hại.

Nếu như không phải Thẩm Thư Điềm vừa rồi thấy xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ tin nó.

Tướng Quân không biết Thẩm Thư Điềm có tin hay không, sau khi Thẩm Thư Điềm đến gần liền chui vào ngực cô, chổng mông về phía Tả Tư Nam.

Còn nhân cơ hội hất đuôi vào mặt hắn.

Tả Tư Nam hừ một tiếng, cất kim tiêm về chỗ cũ, lười biếng đút một tay vào túi quần, chậm rãi đưa tay còn lại ra, bàn tay to lớn thon dài như ngọc kéo cái đuôi xù lông kia một cái.

"Gràooo!!!!"

Thẩm Thư Điềm: "..."

Thẩm Thư Điềm đảo mắt một vòng, quyết định không để ý đến bọn họ nữa, nhìn về phía bác sĩ, ngọt ngào nói: "Đã tiêm xong rồi đúng không?"

Bác sĩ gật đầu: "Đúng vậy, sau khi hết 3 tuần thì cuối tuần đến tiêm lại một lần nữa."

Đôi mắt màu hổ phách của Thẩm Thư Điềm long lanh, ngoan ngoãn gật đầu, vuốt ve bộ lông của Tướng Quân, nhẹ nhàng nói: "Bác sĩ, tôi có thể thêm Wechat của anh được không? Đây là lần đầu tôi nuôi mèo, có rất nhiều thứ tôi không hiểu lắm, có vấn đề có thể hỏi anh được không?"

Diện mạo của thiếu nữ vốn đã ngọt ngào và kiều diễm, lại tràn đầy mong chờ và thỉnh cầu nhìn anh ta như vậy, hận không thể khiến cho người khác rơi vào suối thác trong veo.

Bác sĩ hơi giật mình, há miệng, muốn đồng ý.

Một giọng nói trầm thấp dễ nghe chen vào, lạnh lùng cắt đứt suy nghĩ của anh ta: "Thêm cả tôi nữa."

"Hả?"

Bác sĩ giật mình, rốt cuộc cũng nhớ ra bên cạnh Thẩm Thư Điềm rõ ràng còn một người có tính chiếm hữu mãnh liệt, một thiếu niên với dáng vẻ thanh nhã.

Vào khoảnh khắc đang nói chuyện, hắn đã nắm lấy cổ tay của cô gái, mặc kệ vẻ mặt còn đang mê mang, mơ hồ của cô kéo về phía sau.

Cho dù là vừa rồi trong lòng bác sĩ có ý định đó, nhưng nếu so sánh với Tả Tư Nam, anh ta hiển nhiên không có cửa thắng.

Đem những tâm tư không nên có vứt ra khỏi đầu, anh ta thoáng cười khổ, chính trực nói: "Vậy tôi thêm cả cậu nữa."

Gò má trắng nõn của Thẩm Thư Điềm khẽ phồng lên, tức giận giống như con chuột Hamster, hừ một tiếng nhỏ, có hơi bất mãn cầm lấy móng vuốt của Tướng Quân, vỗ vỗ vào lưng nó.

Tả Tư Nam cụp hàng mi dài xuống, mở giao diện điện thoại ra, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lực đạo không nặng nhưng cô không có cách nào thoát ra được. Giọng nói trầm thấp, dỗ dành của hắn nói: "Ngoan, đừng nghịch."

Thẩm Thư Điềm hơi sửng sốt, không thể nói là có chỗ gì không đúng, cô liếm môi dưới có hơi khô khốc, ngoan ngoãn ừm một tiếng.

Hai người trao đổi Wechat cho nhau, Thẩm Thư Điềm lại mở balo cho mèo ra, lần này không giống lần trước. Vừa mở ra, Tướng Quân liền tự động chui vào trong balo, tỏ ý không muốn ở lại nơi này.

Sau khi rời khỏi bệnh viện thú cưng, Tướng Quân vui tươi sống lại lần nữa, không biết mệt mỏi vươn móng vuốt từ trong lỗ nhỏ, cố gắng cào lên người thiếu niên bên cạnh.

Ngày nghỉ lễ Quốc khánh.

Vì muốn đến nhà ông nội Tả ở lại vài ngày nên buổi tối Thẩm Thư Điềm sắp xếp mấy bộ quần áo cho vào một chiếc vali nhỏ.

Tướng Quân cũng từng bước đi theo bên cạnh Thẩm Thư Điềm, nhìn chằm chằm động tác của cô không chớp mắt, rõ ràng là không hiểu cô đang làm gì.

Tướng Quân không phải mang theo, dì Phương cũng rất thích nên Thẩm Thư Điềm không có lo lắng gì khi để nó ở nhà với dì Phương.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam cùng xuất phát lên đường.

Ngồi trên xe, khung cảnh xung quanh bắt đầu lùi lại, từ những toà nhà cao tầng dần dần đổi thành những thị trấn làng quê nhỏ.

Tả Tư Nam biếng nhác dựa lưng vào ghế ngồi, trên tai còn mang chiếc tai nghe màu trắng, chân dài lười biếng cong lên, vô cùng tuỳ hứng.

Nhưng Thẩm Thư Điềm thì lại khác, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hơi căng thẳng, ngón tay mềm mại nắm lấy balo màu xanh nhạt, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, lộ ra vẻ đang khẩn trương của cô.

Cô chưa từng gặp qua bà nội Từ, hiện tại còn ở lại mấy ngày, mỗi lần đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, cô đều cảm thấy có chút bất an.

Có lẽ được nuôi dưỡng từ nhỏ, cô gần như lớn lên trong hoàn cảnh không cha không mẹ, bất kể là đơn thuần, tò mò hay những thứ khác, mỗi lần đến những nói mới, cô đều giống như một đứa trẻ không ai cần.

Qua nhiều năm như vậy, thật ra cô cũng không thèm để ý đến. Nhưng bởi vì cảm ơn ông nội Tả, cô không thể không để đến cảm xúc của bà nội Từ đối với cô như thế nào.

Tả Tư Nam mở mắt ra, tuỳ ý giơ tay nắm lấy bàn tay của cô, nhẹ giọng nói: "Chị rất hồi hộp sao?"

Thẩm Thư Điềm mím môi, thành thật gật đầu.

Tả Tư Nam khẽ nâng cằm, lười biếng cười: "Bà nội nhất định sẽ thích chị."

"Hả?"

Tả Tư Nam cười khẽ: "Bởi vì bà thích nhất là những cô gái xinh đẹp."

Thẩm Thư Điềm: "..."

Nhà ông nội Tả ở nông thôn là một căn biệt thự nhỏ, không tính là lớn, chỉ có hai tầng nhưng hoa viên lại rất lớn.

Khác với phong cảnh của những gia đình khác, hoa viên không có cá vàng với những đoá hoa, mà là những khóm rau xanh và những cây súp lơ rung rinh trong gió.

Thẩm Thư Điềm cũng kinh ngạc, sau đó cô thấy một bà lão mặc một chiếc váy màu lam từ đằng sau bước ra, trên tay còn cầm mấy quả dưa chuột xanh mướt.

Ánh mắt đầu tiên của bà lão thấy bọn họ cũng rất hào hứng, bước chân nhanh hơn, dừng lại ở trước mặt Tả Tư Nam

"Tiểu Nam đến rồi."

"Vâng, bà nội."

"Con là Tiểu Điềm đúng không? Bà là bà nội Từ. Con lớn lên thật là xinh đẹp. Bà thích nhất là mấy cô gái xinh đẹp, khiến cho bà thấy vui tai vui mắt, lúc ăn cơm có thể ăn nhiều thêm một bát."

Thẩm Thư Điểm được khen đến mức xấu hổ, gương mặt đỏ ửng, vội vàng xua tay một cái: "Bà nội Từ cũng rất đẹp."

"Được rồi." Bà nội Từ rất vui vẻ, tiện tay nhét một quả dưa vào tay Thẩm Thư Điềm, khoe khoang: "Bà nội tự mình chọn đó, ngọt lắm, con thử xem!"

Thẩm Thư Điềm khẽ mở to hai mắt, nhìn quả dưa chuột trong tay, tính cách của bà nội thật sự là nằm ngoài tưởng tượng của cô.

Cô vốn nghĩ rằng bà là người tao nhã, quý phái, không nghĩ là bà vô cùng hoạt bát và rộng lượng.

Bà nội Từ dẫn hai người vào trong biệt thự, đi vào trong phòng bếp, gọi to: "Lão già, Tiểu Nam và Tiểu Điềm đến rồi."

Âm thanh hết sức nhẹ nhàng.

Thẩm Thư Điềm thấy ông nội Tả từ trong bếp đi ra, trong tay vẫn còn dính nhiều bột mì.

Trên người còn mặc một chiếc tạp dề in hình Chuột Mickey, thoạt nhìn thì thấy cái tạp dề được làm bằng nguyên liệu chẳng ra gì. Cô hoài nghi đây có phải là do đi siêu thị mua đồ, vô tình là người thứ 200 nên được tặng quà hay không.

Điều này cũng làm đảo lộn những ấn tượng ban đầu của Thẩm Thư Điềm đối với Tả Cảnh Long, không nghĩ là ông nội Tả ở chỗ này lại thoải mái như vậy.

"Mệt mỏi sao? Tư Nam cháu đưa tiểu nha đầu này đi cất hành lý trước đi. Ông còn đang làm sủi cảo, không nghĩ là hai đứa đến nhanh như vậy."

Tả Tư Nam đáp lại một tiếng, đưa Thẩm Thư Điềm đến căn phòng của cô, phòng của hai người ngay cạnh nhau.

Thẩm Thư Điềm bước vào trong phòng, phát hiện ra căn phòng của mình vô cùng nữ tính. Màu hồng nhạt làm tông chủ đạo, ga trải giường in hình con thỏ, trên đầu giường còn có mấy con gấu nhỏ.

Cách trang trí này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thư Điềm chính là chỗ này chắc chắn là do bà nội Từ trang trí.

Thẩm Thư Điềm cất hành lý xong rồi cùng Tả Tư Nam vào phòng bếp, ông nội Tả cùng bà nội Từ đang thay phiên nhau ở trong bếp.

Bà nội hình như đang làm món salad với dưa chuột.

Thẩm Thư Điềm đi vào: "Ông nội Tả để con giúp ông."

"Không cần, không cần. Con đi ra ngoài đi, để Tư Nam dẫn con đi dạo một vòng, ngắm nhìn phong cảnh ở đây."

Bà nội Từ cũng xua xua tay, cười nói: "Đi đi."

Thẩm Thư Điềm bị đẩy đi ra ngoài, ngơ ngác nhìn Tả Tư Nam.

"Ông bà thích nấu cơm cùng nhau. Trong nhà không có người giúp việc, chỉ có người giúp việc làm theo giờ thôi. Bà nội không ngăn được, hãy để hai người họ tự bận bịu với nhau."

"Được rồi."

Tả Tư Nam đi trước vài bước rồi quay đầu lại: "Tôi dẫn chị ra ngoài đi dạo một chút."

Thẩm Thư Điềm gật đầu, mang theo sự tò mò đi sau lưng hắn.

Nơi này là nông thôn, không khí vô cùng trong lành, có thể nhìn thấy rất nhiều cây ăn quả, cây liễu bên cạnh ao đang tung bay trong gió.

Ngoài ra còn có rất nhiều đứa trẻ con kết thành đội chơi đùa vui vẻ.

Qua một cây cầu bằng đá nhỏ, Thẩm Thư Điềm thấy cái ao gần đó đã bị rút gần hết nước, chỉ còn lại một lớp nước nông.

Có vài người lớn và trẻ con vén ống lên đi về phía cái ao, chuẩn bị đi xuống.

Thẩm Thư Điềm nhìn qua đó không chớp mắt, Tả Tư Nam chú ý đến, lãnh đạm nói: "Qua đó xem xem."

Thẩm Thư Điềm nhanh chóng gật đầu.

Mấy người kia cũng chú ý đến hai người, ánh mắt sáng lên.

Dù sao thì diện mạo của Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam đều rất nổi bật, khí chất cũng rất xuất chúng. Khi hai người đi đến, giống như ánh đèn flash vậy, làm lu mờ mọi vật xung quanh.

Thẩm Thư Điềm ngồi xổm bên cạnh cái ao, ngay bên cạnh là một cô bé chừng 7-8 tuổi.

Cô bé mang theo tính cách đặc trưng của trẻ con, ngây thơ, mềm mại nói: "Chị ơi, chị thật là xinh đẹp. Anh cũng rất đẹp trai nha."

Thẩm Thư Điềm hơi ngạc nhiên, cong đôi mắt cười nói: "Em cũng rất đáng yêu nha."

Cô bé được khen đến mức ngại ngùng, lại càng cảm thấy chị gái trước mặt giống như tiểu tiên nữ trên trời, dung mạo xinh đẹp, giọng nói thì ngọt ngào.

"Chị ơi, em thấy chị đặc biệt xinh đẹp nha."

Thẩm Thư Điềm nhìn qua, thấy một cậu bé rất giống với cô bé trước mặt, mềm mại hỏi: "Các em là sinh đôi sao?"

Cậu bé kiêu ngạo mà gật đầu: "Đúng vậy, em và em gái em lớn lên giống nhau như đúc."

Cậu bé vừa nói chuyện vừa cúi người xuống, trong cầm cái gì đó, Thẩm Thư Điềm cúi xuống nhìn thấy trong tay cậu bé ấy nắm đầy ốc đồng.

Thẩm Thư Điềm vừa rồi không để ý, lúc này mới phát hiện dưới vũng nước cạn kia cứ một viên rồi lại một viên, hình như là ốc đồng bé.

Cặp vợ chồng bên kia cũng đi tới, cười rất sảng khoái: "Cô gái nhỏ, lần đầu tiên đến đây sao?"

Thẩm Thư Điềm cũng nở một nụ cười rạng rỡ: "Đúng vậy."

Dì ấy cười nói: "Cháu là con nhà ai vậy?"

"Ông nội cháu là Tả Cảnh Long."

"À." Dì ấy quay đầu lại đánh giá Tả Tư Nam, nụ cười càng lúc càng tươi hơn: "Hoá ra là nhà bác Tả, cháu là cháu nội của ông ấy đúng không?"

"Phải." Tả Tư Nam không chút để ý mà gật đầu, tầm mắt rơi trên người thiếu nữ đang hưng phấn. Đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn nhìn về phía mặt ao, gió thổi tóc bay phất phơ trên má, dường như cô cũng không thèm để ý.

Tiện tay vén sang một bên.

Thẩm Thư Điềm nhìn lướt qua mặt ao: "Dì ơi, trong đó ao có cá không?"

Dì ấy cười ha hả nói: "Có nhưng không nhiều lắm." Dì ấy chỉ vào cái xô nhỏ bên cạnh: "Chỉ bắt được mấy con này thôi."

Thẩm Thư Điềm đứng lên qua đó xem, bên trong cái xô màu trắng đúng là có mấy con cá, không lớn lắm, bên dưới thì có không ít ốc đồng.

Thẩm Thư Điềm không muốn chơi mà chỉ muốn bắt thôi.

Dì ấy phát hiện Thẩm Thư muốn thử nên trực tiếp đưa cho cô một cái xô nhỏ: "Muốn thử sao?"

Hai đứa nhỏ nhà dì ấy cũng vậy, cũng không phải muốn bắt cái gì mà chỉ muốn xuống đó chơi đùa một chút. Dì ấy nghĩ Thẩm Thư Điềm tính tình trẻ con thôi.

Hai mắt của Thẩm Thư Điềm sáng lên, cực kì vui vẻ: "Cháu có thể sao?"

"Đương nhiên là được rồi."

Thẩm Thư Điềm nhận lấy cái xô, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phiến hồng lên dò hỏi ý kiến của Tả Tư Nam, âm thanh mềm mại: "Tôi muốn chơi một chút, được không?"

Nếu đã cùng nhau đi ra ngoài, cô muốn dừng lại đương nhiên phải hỏi qua ý của hắn.

"Chơi đi."

Tả Tư Nam đương nhiên không thành vấn đề, hắn hiếm khi thấy tình tính trẻ con của Thẩm Thư Điềm như vậy, chỉ muốn cưng chiều cô, để cô làm bất cứ chuyện gì mà cô muốn. Hắn cầm lấy chiếc balo mà Thầm Thư Điềm đưa cho.

Hôm nay Thẩm Thư Điềm đi một đôi xăng đan màu trắng, ngón chân hồng hào rất đáng yêu, trắng nõn mịn màng.

Tả Tư Nam nhìn cô cởi giày ra, cẩn thận dẫm xuống dưới, bên dưới ao không sâu lắm, chỉ đến nửa bắp chân.

Thẩm Thư Điềm cúi người xuống, tay nắm lấy một cái, trong tay đầy những con ốc đồng.

Cô còn thấy khá tò mò, có thể nhìn thấy qua đôi mắt long lanh kia, bàn tay nhỏ ở trong nước xông tới bắt.

Cô vươn bàn tay nhỏ ra trước mặt Tả Tư Nam, mấy con ốc đồng nằm gọn trong lòng bàn tay trắng nõn của cô: "Thật nhiều nha."

Cô nhẹ nhàng nhặt lên vài con trong số chúng.

Đầu nhỏ của cô nghiêng đi, đôi mắt lấp lánh, hệt như một chú mèo con kiêu ngạo.

Đáng yêu vô cùng.

Yết hầu của Tả Tư Nam hơi chuyển động, hàng mi dài cụp xuống: "Ừm."

Thẩm Thư Điềm thở hổn hển. Bắt đã lâu, bên trong cái xô màu trắng nhỏ đã là một đống nho nhỏ.

Tả Tư Nam đi bên cạnh cô, theo cô đi dạo quanh nửa vòng cái ao, cũng không hề mất kiên nhẫn chút nào.

Thẩm Thư Điềm thấy cũng gần đủ rồi, cô cũng không ngại mà bắt được nhiều, đưa cái xô màu trắng trong tay cho Tả Tư Nam, mềm giọng nói: "Tôi muốn đi lên."

Tả Tư Nam liền muốn kéo cô lên, Thẩm Thư Điềm liếc mắt nhìn thoáng qua, phát hiện bên cạnh ao có cái đó đang động đậy.

Thẩm Thư Điềm bước qua hai bước, phát hiện bên trong góc thật sự có.

Hình như là một con cá.

Thẩm Thư Điềm nín thở, đột nhiên vươn tay ra, hai tay nắm chặt lấy, liền bắt được con cá đang cảm thấy không thích hợp vừa có ý định chạy trốn.

Thẩm Thư Điềm vừa mới nhấc lên, con cá kia quẫy đuôi một cái, bùn đất liền bắt lên khuôn mặt của cô, còn con cá vẫn đang giãy giụa trong tay cô.

Thẩm Thư Điềm: "..."

Vật nhỏ này sức chiến đấu cũng thật mạnh mẽ nha.

Tả Tư Nam nhìn sang, thấy trên mặt cô có chút bẩn, khoé môi bĩu ra, trông thật uỷ khuất.

Tả Tư Nam buồn cười ra tiếng, đưa cái xô màu trắng trong tay qua, ra hiệu cho cô bỏ vào.

Thẩm Thư Điềm hừ một tiếng, không hài lòng  với chuyện hắn cười trên nỗi đau của người khác, tức giận nói: "Không cho cười, nếu không tối nay sẽ không cho cậu ăn."

"Được, không cười." Tả Tư Nam đồng ý, nhưng đôi mắt vẫn tràn ngập ý cười, lay động lòng người.

Thẩm Thư Điềm bất mãn bĩu môi, cẩn thận bỏ cá vào trong xô.

Tả Tư Nam biết trong balo của Thẩm Thư Điềm có khăn ướt, mở balo ra, ôn nhu nói: "Tôi lau cho chị."

Quả thật Thẩm Thư Điềm thấy không thoải mái, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt trong veo sạch sẽ nhìn hắn, để cho Tả Tư Nam lau mặt cho mình.

Sau đó nhân lúc hắn không đề phòng, cô nắm lấy cổ tay hắn, nở nụ cười tinh nghịch. Tả Tư Nam bất đắc dĩ đành dùng tay trái kéo cô gái nghịch ngợm kia lên.

Bên cạnh ao có một vòi nước, Thẩm Thư Điềm rửa sạch sẽ chân tay, nhìn ốc đồng và cá trong xô, cảm thấy rất hài lòng.

Tâm trạng vui vẻ cùng Tả Tư Nam xách cái xô màu trắng trở về, trong lòng không nhịn được mà nhảy dựng lên.

Khi về đến biệt thự, Thẩm Thư Điềm phát hiện có một chiếc xe thể thao màu đen đậu trước cổng.

Thẩm Thư Điềm không quan tâm lắm, vui vẻ đi vào.

Vừa vào trong phòng khách đã bắt gặp Tả Kỳ, bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ trông khá dịu dàng, trên người cô ta mặc một chiếc sườn xám màu trắng, phía dưới là đôi giày cao gót cùng màu.

Cô ta vừa gọt xong một quả táo, định đưa cho bà nội Từ đang ngồi trên ghế sô pha. 

Bà nội vẫn đang bận làm sủi cảo, không rảnh quan tâm cô ta.

Vẻ mặt của người phụ nữ không thay đổi, lại đưa quả táo cho ông nội Tả. Tả Cảnh Long cười nói: "Tôi không thích ăn cái này."

Bà nội Từ vừa gói xong một cái bánh sủi cảo, lại làm thêm một cái vỏ bánh tiếp theo, vô cùng chăm chú.

Thẩm Thư Điềm biết Tả Cảnh Long thích ăn cháo nhất, cho nên hiện tại ông đang nói dối.

Sắc mặt của người phụ nữ rốt cuộc cũng có chút ủy khuất, quay đầu nhìn về phía Tả Kỳ, cũng không nói lời nào, ngay cả Thẩm Thư Điềm cũng thấy có chút mềm yếu.

Thẩm Thư Điềm khẽ cau mày, ngẩng đầu lên nhìn Tả Tư Nam bên cạnh, trước đó hắn đã khuyên cô không nên đến nơi này.

Bây giờ xem ra, có vẻ như là vì người phụ nữ này. 

Vẻ mặt của Tả Tư Nam thờ ơ, quay đầu nhìn Thẩm Thư Điềm. Dáng vẻ anh tuấn, tao nhã, không giống như bị ảnh hưởng.

Thẩm Thư Điềm yên tâm được một chút, khẽ giật giật góc áo Tả Tư Nam, âm thầm an ủi.

Tả Tư Nam khẽ nhướn mày: "Đi vào thôi."

Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam bước vào.

Ông nội Tả đã chú ý đến hai người, quay đầu nhìn sang: "Tiểu nha đầu đã trở về rồi, trong tay cầm cái gì vậy."

Thẩm Thư Điềm không quan tâm đến ánh mắt đánh giá của nữ nhân kia, đưa cái xô màu trắng như dâng báu vật, vui vẻ nói: "Vừa rồi cháu thấy có một cái ao đang hút nước, cháu bắt được rất nhiều ốc đồng và cá."

Bà nội Từ cũng nhìn sang, cười nói: "Cũng khá lớn, Tiểu Điềm giỏi thật đấy, tối nay chúng ta sẽ nấu nó ăn."

Tả Kỳ liếc nhìn Thẩm Thư Điềm một cái, hỏi: "Thư Điềm đến từ khi nào vậy?"

"Chào bác Tả, cháu đến từ lúc 10 giờ."

"Vậy là sớm hơn bác và Giai Ý một chút." Sau đó Tả Kỳ dẫn Phó Giai Ý tới, đã bị hai người Tả Cảnh Long không biết là vô tình hay cố ý bỏ qua một bên. Hiện tại ông ta lại nghĩ cách kéo ả ta vào: "Đúng rồi, đây là dì Phó. Cô ấy thích ăn nhất là cá."

Thẩm Thư Điềm mím môi, lẽ ra cô nên lễ phép chào hỏi lại nhưng nghĩ đến Tả Tư Nam bên cạnh, cô không nhịn được mà thấy ủy khuất thay hắn.

Thẩm Thư Điềm gật đầu, chỉ đơn giản đáp lại một tiếng.

Bà nội Từ đã gói xong một đĩa bánh sủi cảo lớn, vô cùng khéo léo và tinh xảo, đứng lên chuẩn bị vào bếp để nấu sủi cảo.

Tả Kỳ không nỡ ép Thẩm Thư Điềm, ông ta qua về phía Tả Tư Nam, trên mặt lộ vẻ ôn hòa: "Tư Nam, đây là dì Phó của con."

Ý là muốn hắn chào một tiếng.

Tả Tư Nam thờ ơ nhìn qua, thản nhiên cười nhạo một tiếng: "Cô ta cũng xứng sao?"

Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, Thẩm Thư Điềm cảm thấy người phụ nữ này có cái gì đó mà cô không biết.

"Mày....."

Bà nội Từ cầm một đĩa sủi cảo, đẩy cánh tay Tả Tư Nam một cái: "Tiểu Nam, cùng bà đi nấu sủi cảo đi."

Ý tứ bảo vệ rất rõ ràng.

Sau đó quay đầu nhìn sang Thẩm Thư Điềm: "Tiểu Điềm, con cũng tới giúp bà nội một chút đi."

"Vâng ạ." Thẩm Thư Điềm theo bà nội đi vào.

Ông nội ở lại trong phòng khách, ba người đi vào trong nhà bếp. Nấu bánh sủi cảo vô cùng đơn giản, thật ra cũng không cần nhiều người như vậy.

Thẩm Thư Điềm cho cá vào trong chậu, sau đó theo lời của bà nội Từ để ốc đồng sang một chậu khác, rắc thêm một chút muối.

Nghe nói làm như vậy có thể khiến bùn đất trong ốc ra nhanh hơn, hôm sau có thể ăn.

Làm xong tất cả những thứ này, Thẩm Thư Điềm ra khỏi bếp. Sau khi đi dạo về, cô luôn thấy người mình cứ hơi nhớp nháp, cho nên cô định sẽ tắm rửa đơn giản trước đã.

Trong phòng khách, Tả Cảnh Long và Tả Kỳ đã không còn ở đó, Phó Giai Kỳ đang ngồi nhâm nhi trà trên ghế sô pha.

Nhìn thấy Thẩm Thư Điềm, trên mặt ả ta lộ ra ý cười dịu dàng.

Nếu không phải vì Tả Tư Nam, có lẽ cô cũng không nhịn được mà khen ả ta xinh đẹp, giá như mà ả ta có thể kiềm chế được sự kiêu ngạo của mình một chút.

Một mực giả bộ thanh cao, dịu dàng, điều này thực sự khiến người khác khó có hảo cảm.

Thẩm Thư Điềm gật đầu, đi qua phòng khách đi về phía phòng mình.

Vì sợ thời gian không đủ nên Thẩm Thư Điềm chỉ tắm rửa qua loa trong 10 phút. Sau đó theo lời của bà nội, cô hái giúp bà một nắm rau xanh ở khu vườn sau nhà.

Thẩm Thư Điềm vui vẻ đồng ý, tìm kiếm trong vườn rau, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Thẩm Thư Điềm quay đầu lại nhìn phát hiện ra Tả Tư Nam đi theo phía sau.

"Bà nội bảo tôi qua đây giúp chị."

Thẩm Thư Điềm vừa hái được một ít rau xanh, chớp mắt nói: "Ừm, hái đi."

Tả Tư Nam bước vào, tiến lại gần Thẩm Thư Điềm, cúi đầu nhìn đống rau trong tay cô: "Không cần hái dài như vậy, hái một đoạn trên  là được rồi."

Thẩm Thư Điềm nghe Tả Tư Nam nhắc nhở, hái lại một cây đưa cho hắn xem: "Như này sao?"

Tả Tư Nam mỉm cười: "Ừm."

Thẩm Thư Điềm cũng không nhịn được mà bật cười, vừa long lanh vừa xinh đẹp. Cô ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn về phía vườn rau, cái nào bắt mắt cũng hái hết.

Đột nhiên trên cửa sổ tầng hai truyền đến một tiếng gầm giận giữ: "Không cần nói nữa, tao không đồng ý chuyện này. Mày đến thì đến, không có sự đồng ý của tao đã tự ý mang người đến. Phó gì đó, mày đã không hỏi ý kiến của tao. Còn nữa, mày đã hỏi qua ý kiến của Tư Nam chưa?"

Vị trí này quả thực rất khó xử, ngay phía dưới căn phòng, bầu không khí trong phòng dường như càng ác liệt hơn.

Giống như ý thức được âm thanh quá lớn, âm thanh về sau cũng hạ thấp xuống, không nghe thấy gì nữa.

Thẩm Thư Điềm quay đầu nhìn Tả Tư Nam, lông mi dài của hắn rũ xuống, khuôn mặt tinh xảo bình tĩnh, cúi đầu nghiêm túc hái rau, khớp xương trong tay rõ ràng đã có hơi chuyển động, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Nhưng cô lại cảm thấy cậu vô cùng đáng thương.

"Cô ta thích ăn cá."

Tả Tư Nam hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn sang, cô nhìn hắn bằng ánh mắt mềm nhũn, mím môi bực tức.

"Cá tôi bắt được, sẽ không cho cô ta ăn."

Thấy hay thì ấn ⭐️ nha

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.