Thẩm Thư Điềm ngây ngốc nhìn hắn, mờ mịt ngơ ngác, không hiểu hắn nói câu này là có ý gì.
Hắn chưa bao giờ đối xử với cô như vậy, châm chọc, xa cách. Nhưng cô có thể thấy đang lâm vào ngõ cụt, giống như một con thú bị mắc bẫy.
Hắn dựa lưng vào ghế sô pha, cúi đầu xuống, mái tóc đen mềm mại xoã xuống che khuất tầm mắt, ngón tay thon dài gác lên trán, không nhìn cô nữa.
Một cử chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Thẩm Thư Điềm lúc này mới phát hiện tay của hắn có gì không đúng.
Thẩm Thư Điềm nhíu mày, đột nhiên tiến lên một bước, xoẹt một tiếng, kéo rèm cửa sổ nặng nề ra.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua các ô cửa kính trong suốt sát đất, làm sáng bừng cả căn phòng.
Thẩm Thư Điềm cúi đầu, nhìn thấy tay Tả Tư Nam, trên xương tay một vết thương đang hơi sưng lên, trên bàn tay trắng nõn như ngọc nhìn có chút ghê người.
Cô quên mất, với cách đánh ngày hôm qua, lực đánh mạnh như vậy, tay hắn cũng không phải là tường đồng vách sắt, hắn cũng sẽ bị thương nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này.
Sự ảo não cùng xấu hổ trong nháy mắt đã ập đến trong lòng, tại sao cô lại không phát hiện ra vấn đề này chứ.
Thẩm Thư Điềm hít sâu một hơi, xoay người muốn ra ngoài, cô muốn đi tìm dì Phương để hòm thuốc để ở chỗ nào.
Cổ chân của cô vẫn còn hơi đau, nên tốc độ đi không được nhanh, thậm chí mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-thoat-khoi-co-chap-cuong-sung-ai/3546018/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.