Âm lượng của Tả Tư Nam không hề cố ý hạ thấp, âm thanh trầm thấp dễ nghe ở trong đại sảnh lầu một rộng lớn vang lên hết sực rõ ràng.
Thẩm Thư Điềm hơi sững sờ, ngẩn ra.
Tả Tư Nam nắm tay cô đi về phía cầu thang, lúc đi ngang qua sô pha, gân xanh của Tả Kỳ nổi lên, khẽ quát một tiếng: "Đứng lại!"
Tả Tư Nam dừng bước, nhướn hàng mi dài nhìn sang, giọng điệu châm chọc: "Chuyện ghê tởm như vậy, ông muốn cho cả thế giới biết sao?"
Thẩm Thư Điềm ở bên cạnh Tả Tư Nam, là một cô gái trong sáng, xinh đẹp và khôn khéo. Cô đưa ánh mắt trong trẻo nhìn về phía Tả Kỳ.
Thẩm Thư Điềm đến gần mới phát hiện Tả Kỳ hình như có uống chút rượu, gò má và cổ ửng hồng, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Tả Kỳ cũng nhìn cô, dưới ánh mắt thuần khiết như vậy, cổ họng nhất thời nghẹn lại không mở miệng được.
Sự tồn tại của Tả Tư Nam khiến ông ta nhớ lại những điều mà ông ta cố tình trốn tránh bao nhiêu năm, khiến ông ta luôn nhớ đến những lời chỉ trích của rất nhiều người, để ông ta biết rằng có một số điều mãi mãi không thể thoát khỏi cuộc sống của ông ta.
Ông ta tức giận, phẫn uất, ông ta không thể làm gì cũng không thể cam lòng.
Nhưng ông ta biết lôi kéo Thẩm Thư Điềm vào là một việc làm ngu xuẩn.
Tả Tư Nam khẽ đảo mắt, nhàn nhạt dừng trên người phụ nữ bên cạnh Tả Kỳ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-thoat-khoi-co-chap-cuong-sung-ai/3388428/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.