Chương trước
Chương sau
Ngoài cửa sổ đột nhiên đổ mưa nhỏ, tí tách rơi xuống cửa sổ.

Đêm đã tối, ánh đèn màu ven đường chiếu vào xuyên qua tấm kính, phủ một tầng màu sắc mờ mịt lên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên.

Giọng nói của Thẩm Thư Điềm rất nhỏ, nhưng dường như nó vang vọng trong không gian hẹp, dần dần xâm chiếm từ màng nhĩ đến tâm trí cậu.

Hai má trắng nõn nhẹ nhàng cọ vào ngực cậu, thân mật trêu chọc, con bướm xinh đẹp trên tóc chạm nhẹ vào cằm cậu, lành lạnh.

Sau khi nói xong cô còn tiếp tục cọ vào cổ cậu, ngón tay mảnh khảnh hơi nắm cổ áo sơ mi, giống như một con mèo nhỏ làm nũng.

Tả Tư Nam chống lên bả vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra, đôi mắt đen của cậu đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô, hạ giọng, cười như không cười nói: “Em đúng là biết chọc giận anh.”

Sau khi cậu nói xong, Thẩm Thư Điềm không kịp phản ứng, đột nhiên cậu đẩy cô về phía sau, ấn mạnh cô lên tường.

Đôi mắt Thẩm Thư Điềm mở to, bối rối, khi ấn cô dựa vào tường, bàn tay cậu đã để ở sau gáy cô, đề phòng cô bị thương.

Môi cô cảm nhận được sự ấm áp mềm mại, ẩm ướt, từng chút từng chút nghiền ép, li3m láp, và đôi mắt đen lấp lánh đó nhìn cô như muốn thiêu đốt.

Cậu chậm rãi đứng dậy, đôi môi mỏng và đôi môi đỏ mọng cách nhau một khoảng ngắn, hô hấp quấn quýt, đôi mắt hẹp dài của cậu hơi đỏ, diễm lệ động lòng người, chỉ liếc một cái cũng có thể dễ dàng khiến người ta d*c vọng bừng bừng.

Giọng cậu trầm xuống, thấp giọng cười: “Đúng vị dâu tây rồi.”

Mặt Thẩm Thư Điềm đỏ ửng, hơi nóng bốc lên từng chút khiến cô vô thức lắc đầu, cố gắng thoát khỏi cảm giác run rẩy râm ran trên người. 

Cậu hơi nghiêng người, ánh mắt nhìn đỉnh đầu của cô, đầu ngón tay đặt ở trên tóc, tìm được nút thắt kéo nhẹ, mái tóc dài đen nhánh từ từ xõa xuống.

Cậu ném con bướm trang trí trong tay sang một bên, lại cúi xuống, hôn lên môi cô một cách bá đạo.

Cậu có vẻ rất thích mái tóc dài của cô, cô mơ hồ nghĩ.

Cậu cạy mở hàm răng, cẩn thận thăm dò từng chút một, thành công đạt được mục đích, ý thức của Thẩm Thư Điềm bị cuốn theo.

Không biết mình tỉnh dậy khi nào, cô chớp chớp mắt, trời ngừng mưa, chỉ có một hạt mưa nhỏ trên cửa sổ báo hiệu cơn mưa vừa rồi đã đến. 

Bầu không khí rất yên bình, cô ngoan ngoãn nép vào trong lòng cậu, những ngón tay thon dài của cậu luồn qua mái tóc dài của cô, mang theo cảm giác thoải mái và thân thiết. 

Thẩm Thư Điềm giẫm chân lên ghế, da chạm vào có chút lạnh, cô theo phản xạ hơi cong ngón chân lên, lại chán nản vỗ về.

“Tại sao anh không vui?”

Mặt Tả Tư Nam hơi nhăn lại, nhớ tới lời nói trong diễn đàn, cậu biết suy nghĩ của người khác cậu không quản được, nhưng cậu vẫn cảm thấy không thoải mái.

Thi Lâm đã xóa một số bình luận khiến cậu không vui, nhưng làm như vậy mọi người chắc chắn sẽ nghĩ người làm việc đó chỉ có một mình cậu.

Tả Tư Nam hơi khó chịu, cậu cũng không có ý định nói cho cô biết, bình tĩnh nói: “Hôm nay em quan tâm người khác.”

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu, ánh mắt long lanh, “Hôm nay là đại hội thể thao của trường, em phải lo cho lớp chúng ta.”

Hôm nay Thẩm Thư Điềm đúng là bận rộn việc lớp, không có nhiều thời gian quan tâm đ ến cậu, cô cho rằng là bởi vì hôm nay mình phớt lờ cậu nên cậu mới không vui, cô có một chút buồn cười.

“Anh còn muốn em lúc nào cũng dắt theo anh sao?” 

Tả Tư Nam hơi nhíu mày, “Không được!”

“Anh không muốn.” 

Cô không khỏi than thở, “Bộ váy này nhìn cũng được, nhưng khá nặng.” 

Đúng lúc này, xe đã vào biệt thự, Thẩm Thư Điềm vội vàng từ trên người cậu nhảy xuống.

Cô cũng không mang giày cao gót, bàn chân trắng nõn giẫm trên sàn nhà lạnh lẽo, ngón tay móc giày cao gót lên rồi chạy về phía trước.

Chỉ là mới vừa đi vào cửa nhà chưa được hai bước, đã bị Tả Tư Nam theo sau bắt được, cậu cúi người im lặng đặt dép lê xuống.

Trầm Thư Điềm sờ sờ mũi, vươn một chân xỏ dép vào, lẩm bẩm: ” Anh sao giống bà già quá vậy.”

Đôi mắt đen của Tả Tư Nam lập tức nhìn sang, Thẩm Thư Điềm nhanh chóng ngậm miệng, ngoan ngoãn rụt rè xỏ nốt chiếc dép lê còn lại.

Thật ra cô cảm thấy giẫm chân trần lên sàn nhà rất thoải mái, tuy lạnh nhưng cảm thấy chân nhẹ hơn.

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phó Giai Ý đang từ lầu hai đi xuống, cô ấy nhìn bọn họ, vẻ mặt có chút khó hiểu.

Tả Tư Nam thờ ơ đứng lên, không để Phó Giai Ý vào mắt, thản nhiên nói: “Đi thay quần áo đi.”

Thẩm Thư Điềm gật đầu, cũng không để ý Phó Giai Ý nữa tiếp tục đi lên lầu.

Mối quan hệ này đại khái là “người xa lạ” trong khoảng thời gian này, không khiêu khích nhau dưới một mái nhà nữa.

Tướng Quân từ chuồng mèo trở mình, nhảy xuống, duỗi lưng một cái, hấp tấp chạy theo phía sau Thẩm Thư Điềm lên lầu.

Lúc đi qua bên cạnh Phó Giai Ý, Thẩm Thư Điềm cảm nhận được cô ta co rụt người lại bên cạnh lan can.

Thẩm Thư Điềm bĩu môi, dừng lại, cúi người bế Tướng Quân lên, tiếp tục đi lên lầu.

Thẩm Thư Điềm có thể nhìn ra Phó Giai Ý không thích Tướng Quân, thậm chí là sợ nó, bởi vì chỉ cần Tướng Quân xuất hiện cô ấy sẽ luôn tránh xa.

Tướng Quân rất nhạy cảm, vì vậy nó cũng đã sớm phát hiện cô ấy không thích nó, cho nên nó càng vui vẻ bám lấy Thẩm Thư Điềm khi Phó Giai Ý xuất hiện.

Thẩm Thư Điềm trở về phòng thay quần áo mát mẻ, mở điện thoại tùy ý xem qua, cô nhận được tin nhắn của Liễu Trăn.

Hai ngày trước bọn họ đã quay phim tuyên truyền một lần nữa, quá trình quay phim cũng rất thuận lợi, không có bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào.

Chỉ là qua chuyện xảy ra của Tư Huệ Uyển, lần này Lục Nhứ cũng không mời uống rượu nữa, mọi người tự đi mua nước cho mình.

Lần này Liễu Trăn vẫn đảm nhiệm công tác quay phim như trước, hôm nay ở các địa điểm thi đấu, Thẩm Thư Điềm cũng nhiều lần bắt gặp Liễu Trăn đang quay phim, anh chuyên chú quay phim đến mức cô thậm chí cũng không chào hỏi anh được một lần.

Anh gửi cho cô mấy tấm ảnh, có thể nhìn ra được là có chủ đích chụp, chỉ là cô không nghĩ tới nhân vật chính trong ảnh đều là cô và Tả Tư Nam.

Có ảnh lúc cô bị ngã Tả Tư Nam giúp cô kiểm tra cổ chân, cũng có ảnh cậu cẩn thận giúp cô mặc áo khoác, còn có ảnh xắn tay áo.

Thẩm Thư Điềm xem ảnh xong có chút kinh hãi, chỉ sợ có ảnh chụp lúc Tả Tư Nam nghiêng người muốn hôn cô, cũng may là không có, cô thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Trăn có chuyên môn cao, trong nháy mắt đã phóng đại bầu không khí mập mờ của hai người bọn họ lên rất nhiều lần, dù không có nhiều ảnh chụp gì, nhưng cô vẫn thấy mặt đỏ tim đập.

Hôm nay cô dành phần lớn thời gian ở trong lớp, hiếm khi chú ý đến Tả Tư Nam, mặc dù địa điểm thi đấu bị hạn chế, nhưng cậu xuất hiện trong rất nhiều bức ảnh.

Sau năm thứ hai trung học, sẽ đến lượt năm thứ ba.

Thẩm Thư Điềm nhìn lướt qua vòng bạn bè, cô phát hiện Liễu Trăn gửi một tấm hình bóng lưng.

Bức ảnh đẹp nhất tôi chụp ngày hôm nay.

Trong ảnh là bóng lưng cô và Tả Tư Nam đứng ở sân bóng, chiều nay có cơn mưa nhè nhẹ, trên ô còn có giọt nước lưu lại chảy xuống.

Thẩm Thư Điềm mặc một bộ váy trắng, lo lắng ở bên sân bóng cổ vũ cho nữ sinh lớp cô, Tả Tư Nam cầm ô đứng ở bên cạnh cô, ô hơi nghiêng về phía cô.

Chỉ là đơn giản nhìn từ phía sau, có thể thấy tư thế của thiếu niên phóng khoáng không gò bó, nhưng khi hơi liếc nhìn cô gái bên cạnh, trong lòng lại cảm thấy mềm mại.

Đó là sự dịu dàng, âm thầm bảo vệ.

Ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở của những đám mây phía chân trời chiếu xuống, chiếu sáng một nửa sân vận động, cũng chiếu lên chiếc ô, phản xạ hình bóng hai người.

Phía dưới đã xếp thành mấy hàng.

Thi Lâm dây dưa không xong, hôm nay ăn cơm chó cả một ngày còn chưa đủ, bây giờ về nhà đâu đâu cũng đều là cơm chó, cần gì tự giết lẫn nhau như vậy.

Tuy nhiên, ảnh quả thật chụp rất tốt. Nhưng, chua thật nha, huhuhu hôm nay lại là quả chanh tinh.

Vệ Tiêu Kiệt không tệ.

A Nam chỉ có một.

Bởi vì Thẩm Thư Điềm, Wechat của Tả Tư Nam đã thêm không ít người khác, ngay cả Liễu Trăn cũng thêm.

Thẩm Thư Điềm biết rằng Liễu Trăn chỉ gửi cho cô, suy nghĩ một chút, mở mục tin nhắn của Tả Tư Nam, gửi ảnh Liễu Trăn đã gửi cho cô qua cho cậu.

Qua mười phút, Liễu Trăn gửi tin nhắn cho Thẩm Thư Điềm.

Thái tử gia phát lì xì cho tôi.

Lúc đầu, suy nghĩ của Liễu Trăn đối với Thẩm Thư Điềm gần như không còn sau khi gặp Tả Tư Nam, thậm chí bởi vì cô ở cùng Thi Lâm và Trần Ngữ Trúc, ngay cả cái tên Thái tử gia cũng không ngại.

Thẩm Thư Điềm khẽ nhếch môi, lăn lộn trên giường mấy vòng.

Gần đến giờ cơm tối, Thẩm Thư Điềm mang theo Tướng Quân xuống lầu.

Tướng Quân sau khi tới đây, cũng thích ăn cơm như bọn họ, thích ở chỗ cách bọn họ không xa, có lẽ cũng thích hưởng thụ sự gần gũi như vậy.

Trên mặt bàn quả nhiên đã bày đầy những món ăn ngon đang bốc khói nghi ngút.

Tả Tư Nam mở ngăn kéo và lấy thức ăn đóng hộp cho mèo ra, Tướng Quân bước nhẹ chạy tới, ngước nhìn động tác của cậu.

Có tiếng bước chân đi xuống, Thẩm Thư Điềm không cần quay đầu lại cũng biết là Phó Giai Ý và Tả Kỳ.

Tả Tư Nam bình tĩnh dẫn Tướng Quân đến chỗ ăn cơm thường ngày, cách bàn ăn rất gần.

Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm ngồi song song cùng một chỗ, Phó Giai Ý ngồi cách xa Tướng Quân nhất.

Thẩm Thư Điềm uống một ngụm canh, Tả Kỳ đối diện đột nhiên nói: “Giai Ý hiện tại đang sống ở đây, Thư Điềm cháu hẳn là nhìn ra được cô ấy sợ mèo.”

Đôi đũa Trầm Thư Điềm dừng lại, đầu ngón tay siết chặt, chậm rãi ngẩng đầu.

Tả Kỳ trên mặt có chút ngượng ngùng giả tạo:” Bác biết cháu thích Tướng Quân, chỉ là người quan trọng hơn, nếu cháu không muốn đem Tướng Quân cho người khác, sao không bán nó ở cửa hàng thú cưng?”

Tả Tư Nam lạnh lùng nói: “Bố rốt cuộc đang muốn gì?”

Trầm Thư Điềm mím môi, hiện tại cô căn bản không có tư cách xen vào nói chuyện.

Tả Kỳ bất mãn nói: “Chẳng qua chỉ là một con mèo.”

Tả Tư Nam chậm rãi gắp một miếng sườn đặt vào trong bát Thẩm Thư Điềm, lạnh nhạt liếc Phó Giai Ý một cái, thờ ơ nói: “Không phải chỉ là một người phụ nữ sao? Bố có ít người phụ nữ bên cạnh lắm nhỉ?”

Chuyện này chắc chắn có ý của người phụ nữ này.

Cơ thể Phó Giai Ý hơi cứng ngắc, không chỉ bởi vì Tướng Quân ở bên cạnh, mà còn vì lời nói của Tả Tư Nam.

Không ai thích bị một người nhỏ tuổi như vậy giễu cợt, hơn nữa cô ta cũng không thể phản bác, là ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ không cam lòng.

Tả Kỳ buông đũa xuống: “Con  nói gì vậy? Ý con là Giai Ý là người phụ nữ bố muốn cưới sao?”

Tả Tư Nam nhìn thoáng qua  Thẩm Thư Điềm đang căng thẳng, thản nhiên nói: “Bố có thể nhớ được rằng mình đã nói điều đó với bao nhiêu người phụ nữ không?”

Cậu lười biếng tay chống cằm, cậu cười mỉa mai, “Nếu bố có năng lực như vậy, thì nên kết hôn đi. Tuy nhiên, nếu bố muốn gửi con mèo đi nơi khác, thì bố đừng nằm mơ giữa ban ngày.” 

Tả Kỳ kìm nén tức giận, biết mình không thể nói lại Tả Tư Nam, liền nhìn Thẩm Thư Điềm: “Thư Điềm cháu nói đi.”

Thẩm Thư Điềm mím môi, “Cháu nghe Tư Nam.”

Phó Giai Ý cũng biết bây giờ không thể nói gì, cô ta giữ chặt cánh tay Tả Kỳ, “Em thật sự không sao, ăn cơm đi.”

Hai má Tả Kỳ bởi vì phẫn nộ mà hơi đỏ, anh cầm đũa lên ăn cơm.

Tả Kỳ vừa ăn xong, Thẩm Thư Điềm không nhịn được ôm Tướng Quân đã ăn đến phồng bụng, nó li3m tay Thẩm Thư Điềm, ánh mắt màu lam nhìn cô, yêu kiều kêu meo vài tiếng, hoàn toàn không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Tâm trạng Thẩm Thư Điềm lại nhẹ đi vài phần.

Thẩm Thư Điềm tắm rửa, về tới phòng, Tướng Quân nằm lười trên sofa ở gần cửa sổ mà ngủ. 

Trước đó nó thích nằm trên tờ giấy thi của Thẩm Thư Điềm, sau khi bị cảnh cáo vài lần nó dứt khoát chọn một vị trí thích hợp để ngủ, từ đó về sau nó rất thông minh, không quấy rầy Thẩm Thư Điềm.

Thẩm Thư Điềm đang viết giữa chừng thì có tiếng gõ cửa, cô thuận miệng nói: “Mời vào.”

“Làm phiền thím Phương rồi.”

Bởi vì Thẩm Thư Điềm đã học cấp ba, mỗi đêm thím Phương đều hâm nóng một ly sữa bò đưa lên, đây đã là thói quen của cô rồi.

Một ly sữa đặt trên mặt bàn của cô, “Tôi muốn nói chuyện với cô.” Là giọng của phụ nữ.

Thẩm Thư Điềm dừng bút, xoay người nhìn sang, Phó Giai Ý đứng ở phía sau cô.

Thẩm Thư Điềm đặt bút xuống, lạnh nhạt nói: “Cô muốn nói gì?”

Phó Giai Ý cúi đầu nhìn thoáng qua bài thi của Thẩm Thư Điềm, “Mèo.”

Phó Giai Ý mím chặt môi, “Tôi rất ghét mèo.”

Thẩm Thư Điềm nhìn cô ta một cách khó hiểu: “Vậy thì sao?”

Thái độ hôm nay của Tả Tư Nam chẳng lẽ cô không thấy rõ sao? Thứ Tả Tư Nam muốn bảo vệ, Phó Giai Ý có thể làm gì?

Phó Giai Ý: “Cô và Tả Tư Nam” giọng cô ấy dừng lại, “Cô cảm thấy Tả Kỳ có thể chấp nhận quan hệ của hai người sao, cô cảm thấy bọn Tả Cảnh Long có thể chấp nhận sao?”

Thẩm Thư Điềm trong lòng run lên, cô thật sự không chắc chắn, nhưng cô cũng không muốn Phó Giai Ý đắc ý, cô thản nhiên nói: “Nếu nghĩ cái này, không bằng cô nên nghĩ về chính mình, nghĩ làm sao lấy lòng Tư Nam, nghĩ làm sao mà mười năm nay cô vẫn không vào được Tả gia.”

Phó Giai Ý nhìn chằm chằm Thẩm Thư Điềm, cố gắng tìm điều gì đó từ biểu cảm trên khuôn mặt của cô.

Thẩm Thư Điềm dựa vào ghế, hỏi một cách kỳ lạ, “Tại sao cô nghĩ rằng cô quan trọng hơn Tướng Quân?”

Thẩm Thư Điềm liếc nhìn thời gian: “Tôi còn phải làm bài tập.” Sau đó cô lại nói “Cô đem ly sữa này đi giúp tôi.” Sau khi Phó Giai Ý chạm vào cô không muốn uống.

Phó Giai Ý có chút tức giận, cô ấy hoàn toàn không thể tưởng được Thẩm Thư Điềm lại hoàn toàn không để ý, hai người bọn họ giống nhau biết bao, không phải đều có quan hệ với đàn ông Tả gia, vì sao hoàn cảnh lại khác nhau nhiều như vậy?

“Đợi đã, tôi không tin là cô không quan tâm. “

“Tốt thôi, tôi cũng đang chờ đợi phản ứng của Tư Nam khi anh ấy biết.”

Phó Giai Ý biết cô ta hiện tại thực sự không chiếm được lợi ích gì, cô ta cần lên kế hoạch một lần nữa, liền xoay người muốn đi.

Thẩm Thư Điềm cau mày, nhét ly sữa vào tay cô ấy, ” Cầm lấy đi, tôi không uống.”

Trong lòng Phó Giai Ý đang không vui, theo phản xạ giơ tay đẩy ra, đẩy đến miệng ly, Thẩm Thư Điềm vốn không cầm chắc, lập tức đổ xuống.

Tiếng ly vỡ vụn truyền đến.

Trong phòng vang lên vài tiếng mèo kêu, Thẩm Thư Điềm còn chưa kịp phản ứng, một cái bóng từ trên ghế sô pha mềm mại nhảy lên, lao về phía Phó Giai Ý.

Tiếng thét chói tai của người phụ nữ vang cả tòa biệt thự.

“A…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.