Thẩm Tư Điềm cắn cắn ống hút, gương mặt khẽ đỏ lên vì ngại ngùng, hàng mi dài không ngừng chớp chớp.
Có lẽ hai ngày này đã phải chịu k ích thích khá lớn, cô đã có chút miễn dịch, nên hiện giờ không mấy bất ngờ.
Không thể nói rõ đây loại cảm giác gì, ngược lại có chút ngại ngùng, chỉ là con đường mà hai người họ đi đúng là quá thu hút ánh nhìn.
Thẩm Thư Điềm mắt nhìn thẳng mím mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn banh ra, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Rất khẽ.
Nhưng cậu vẫn có thể nghe được.
Cậu gật đầu xác nhận.
Bước chân Tạ Tư Nam khựng lại, hơi hơi nghiêng đầu, trong đầu nghĩ chắc hẳn là cô ấy không chịu được nhất định sẽ xem như cậu không có ở đây hoặc là đã sắp không nhịn nổi mà đang mắng thầm cậu.
Nhưng cậu không hề nghe thấy cô nói một lời nào, cô chỉ ngồi đó lắng nghe.
Cô âm thầm vươn chân mình đến địa bàn của cậu rồi đạp một cái thật mạnh vài chân cậu.
Suy nghĩ đó khiến mắt của cậu sáng nên, vẻ u ám do phải rời giường quá sớm giữa hai đầu *** mày bởi vậy mà đã tiêu tán đi.
Thẩm Thư Điềm trở về phòng học, Trần Ngữ Trúc vẫn không thay đổi, một khi đã để mình thư giãn thì trong đầu cậu ấy chắc chắn không có chỗ cho bài tập về nhà, cho nên giờ mới đang loay hoay với đống bài tập về nhà.
Chuông kết thúc tự học vừa vang lên thì đống bài tập về nhà vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-thoat-khoi-co-chap-cung-chieu/3358463/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.