Anh vừa hỏi, Giang Sắt bất chợt nhớ đến một vài chuyện xưa.
Cô và Phó Uẩn suýt nữa đã có một nụ hôn.
Cô đã quên mất đó là lần hẹn hò thứ mấy, chỉ nhớ rằng khi ấy bọn họ đính hôn cũng đã được một năm.
Đêm đó, Bắc Thành cũng vừa lúc đón trận tuyết đầu mùa.
Sau khi dùng bữa xong, bọn họ rời khỏi nhà hàng, đang định ra bãi đỗ xe lấy xe rồi ai về nhà nấy.
Có lẽ vì ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng ra ngoài trời tuyết của Giang Sắt, người luôn chu đáo như Phó Uẩn đã lên tiếng đề nghị, "Em có muốn ra ngoài đi dạo một vòng không?"
Đêm ấy Giang Sắt cũng không bận gì, cô liền đồng ý, coi như là tản bộ cho tiêu thực.
Bên ngoài khách sạn có một hồ tên Song nguyệt rất đẹp, bởi vì nó có hình dáng của hai vầng trăng khuyết, ở giữa hồ còn có một chiếc cầu vòm đá. Bọn họ tựa vào thành cầu, vừa ngắm cảnh trên hồ vừa ngắm tuyết rơi. Chủ đề trò chuyện giết thời gian cũng thú vị hơn khi ngồi bên bàn ăn vừa nãy, có thể dùng cụm từ "nói cười vui vẻ" để miêu tả khung cảnh lúc ấy.
Có lẽ thấy bầu không khí đã chín muồi, Phó Uẩn bỗng nghiêng người sang tiến lại gần cô.
Mặc dù chỉ là công cụ kết thông gia giữa hai gia tộc, hơn nữa quan hệ giữa hai người không tính là thân thiết, nhưng Giang Sắt đã nghĩ đến chuyện nếu bọn họ kết hôn, cô sẽ thử cố gắng nghiêm túc vun đắp cho cuộc hôn nhân này.
Thế nên khi Phó Uẩn cúi đầu tiến đến gần, nếu không phải khi ấy có mấy đứa nhóc từ bên hồ chạy ùa sang thì cô cũng sẽ không tránh nụ hôn này.
Cuối cùng, đôi môi Phó Uẩn nhẹ nhàng sượt qua khoé môi Giang Sắt, đậu lên gò má của cô.
Có lẽ là do động tác ngoảnh mặt tránh đi của cô khiến Phó Uẩn hiểu lầm rằng cô không muốn, nên vào những lần hẹn hò sau đó, anh ta đều giữ thái độ lịch thiệp, không vượt quá giới hạn, ngẫu nhiên cũng có vài lần tiếp xúc cơ thể, nhưng cũng chỉ là vì lễ phép xã giao, đỡ hờ eo cô mà thôi.
Nhưng nếu nói nghiêm túc thì...
"Anh ta đã từng hôn tôi." Giang Sắt nhìn Lục Hoài Nghiên, rướn môi cười nói, "Không chỉ có Phó Uẩn, mà Phó Tuyển cũng đã từng hôn tôi."
Lục Hoài Nghiên đang định tắt đèn ngủ giúp cô, vừa nghe thấy lời này, anh liếc cô một cái rồi lại ngồi xuống.
"Bọn họ đã từng hôn em ở đâu?"
Giọng người đàn ông vô cùng bình tĩnh, khoé môi còn phảng phất hiện lên một nụ cười thản nhiên.
Giang Sắt ngồi dậy, hai tay chống ra sau lưng, nghiêng đầu nhìn anh, "Chuyện bọn họ từng hôn tôi ở chỗ nào quan trọng lắm sao?"
Lục Hoài Nghiên nhìn cô không chớp mắt, anh bất chợt nhớ lại dáng vẻ của cô khi ở trong phòng thay đồ tại biệt thự của anh, và cả khi cô ngửa mặt ngồi trên tủ quần áo vừa nãy.
Hình như cô rất thích tư thế này.
Người đàn ông bật cười khe khẽ, xốc tấm chăn trên người cô lên rồi bế cô ngồi lên đùi mình, một tay đỡ phía sau lưng của cô, tay còn lại siết chặt hàm dưới của cô, bụng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi xinh.
"Chỗ này sao?" Anh lướt lên trên, chạm nhẹ lên mi mắt rồi đến vành tai của cô, "Hay là chỗ này? Hay là..."
Ngón tay anh lại lướt ngược xuống dưới, dọc theo đường cong của chiếc cổ thon dài, dạo qua xương quai xanh rồi đến khu đồi núi chập trùng, tay anh vẫn tiếp tục đi thẳng xuống, len lỏi vào trong làn váy ngủ của cô, giọng anh đã dần bắt đầu khản đặc, "Còn những chỗ này thì sao? Sắt Sắt, bọn họ đã từng dùng miệng để an ủi em chưa?"
Cơ thể của Giang Sắt hiện giờ đã nhạy cảm hơn lúc trước rất nhiều.
Đầu ngón tay của anh dùng sức rất nhẹ, tựa như chuồn chuồn đạp nước, nhưng cả người cô vẫn run bắn lên, dường như có một dòng điện cực nhỏ đột ngột truyền thẳng vào cơ thể.
Cô vô thức lùi về phía sau, nhưng bàn tay người đàn ông đang đặt trên lưng cô, nhận ra ý đồ của Giang Sắt, anh không những không để cô lui bước, mà thậm chí còn vận sức xuống lòng bàn tay, đẩy cô nhoài về phía trước.
Giang Sắt hé môi hít một hơi sâu.
Đôi mắt người đàn ông đen láy như đầm mực, khát khao chiếm hữu hiện lên nơi đáy mắt tựa như đám mây đen phủ đặc cả bầu trời.
Giang Sắt không thèm tránh né, đôi mắt hạnh xinh đẹp long lanh ánh nước, nhưng ánh nhìn hướng về anh lại cực kỳ điềm tĩnh.
Cô cong môi nở nụ cười, "Bọn họ đều là vị hôn phu của tôi, có vài hành động thân mật chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao?"
Bình thường, đương nhiên là rất bình thường.
Đám người trong giới bọn họ, đính hôn rồi xảy ra quan hệ cũng là chuyện vô cùng bình thường. Ngay cả Tào Huân và Giản Như Ý dù ghét nhau từ nhỏ cũng đã từng có quan hệ với nhau.
Thế mà cô và Phó Uẩn, Phó Tuyển còn chưa làm đến bước cuối cùng, nếu so với người bình thường thì có thể xem như đã kiềm chế rất giỏi.
Lục Hoài Nghiên thong thả đáp lại cô, "Rất bình thường."
Giang Sắt quan sát anh, "Lục Hoài Nghiên, chẳng lẽ anh... đang ghen ư?"
Lục Hoài Nghiên không đáp lời, trái lại cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô, hút lấy hơi thở ấm áp từ đôi môi ấy. Đến khi mười ngón tay Giang Sắt bóp mạnh lên cánh tay anh, Lục Hoài Nghiên mới chịu buông cô ra, đăm đăm ngắm nhìn dáng vẻ thở hổn hển như chú cá bị thiếu oxy của cô.
Người đàn ông đợi đến khi cô lấy lại nhịp thở bình thường, anh mới từ tốn rút tay ra khỏi làn váy của cô, cười hỏi, "Mấy vị hôn phu trước của em còn chưa cùng em đi tới bước này, nếu vậy thì mối quan hệ giữa chúng ta bây giờ tính là gì?"
Khi vừa hỏi ra câu này, Lục Hoài Nghiên đã biết thành quả tu luyện của anh đúng như những lời Mạc Ký Thẩm "phán", càng lúc càng thụt lùi.
Anh biết cô nhóc này không thích bị ép buộc.
Không phải chỉ cần anh khoe ra núi vàng núi bạc, hay tạo ra vài tình huống lãng mạn sáo rỗng, thề thốt hứa hẹn bằng mấy lời đường mật là có thể dỗ cô đến bên anh làm người phụ nữ của anh.
Đối mặt với những thứ mình muốn, dù là đồ vật hay là một người nào đó, Lục Hoài Nghiên đều luôn rất kiên nhẫn.
Từ từ lên kế hoạch, từng bước tiếp cận.
Chậm rãi nuôi dưỡng thói quen có anh bên cạnh, để cô không thể rời xa anh, để cô phải yêu anh.
Mà bây giờ, đừng nói là yêu anh hay không thể rời xa anh, ngay cả để việc cô làm quen với sự hiện diện của anh cũng là một điều vô cùng khó nhằn.
Thế mà lúc này, anh lại đòi cô làm sáng tỏ mối quan hệ giữa bọn họ, anh đúng là quá mức hấp tấp.
Cô nói rất đúng, anh đúng là đang ghen với quá khứ của cô, ghen đến mức hỏi ra một câu hỏi cực kỳ nhạy cảm trong thời điểm nhạy cảm như thế.
Nhưng hỏi cũng đã hỏi rồi, anh vẫn muốn nghe đáp án của cô.
Dù sao thì chuyện anh muốn có được cô, cô là người hiểu rõ hơn ai khác.
Khi hỏi câu ấy, ánh mắt người đàn ông vẫn giữ được nét bình tĩnh, dù đang ghen, nhưng anh sẽ không mất kiểm soát như những người đàn ông khác.
Anh cụp mắt nhìn Giang Sắt, chờ đợi đáp án từ cô.
Trong đôi mắt cô vẫn còn vương chút dư vị, nhưng khi anh vừa dứt lời, hàng mi hãy còn run run bỗng chốc khựng lại.
Cô giương mắt nhìn anh, ánh mắt mơ màng cũng dần tìm về tỉnh táo.
Một thoáng im lặng trôi qua.
Giang Sắt quay mặt đi, nói, "Nơi Phó Uẩn hôn là trên má, khi anh ta hôn tôi, trong lòng tôi không một chút xao động. Còn Phó Tuyển, khi nụ hôn của anh ta ập tới thì tôi lại tránh đi nên anh ta chỉ hôn lên tóc tôi, sau đó tôi đã hắt cả tách cà phê vào người anh ta. Thật ra tôi không thích cùng người khác tiếp xúc thân mật, ví dụ như thế này."
Cô nâng cằm lên, chủ động dâng môi thơm hôn anh, nhẹ nhàng chạm vào một cái rồi lại tách ra, cô nói tiếp, "Nhưng tôi lại không hề thấy khó chịu khi làm những chuyện này với anh, thậm chí có thể nói là cực kỳ hưởng thụ. Trước đây cô út hay nói tôi cứ giam mình trong một cái lồng giam, nói với tôi rằng sống trên đời phải biết tận hưởng, ai biết chuyện ngày mai rồi sẽ ra sao. Tôi thấy cô út nói rất đúng, khi anh muốn tôi vừa hay tôi cũng muốn anh, chúng ta bí mật đi cùng nhau một đoạn đường, như thế không tốt sao?"
Lục Hoài Nghiên rủ hàng mi, nhìn đôi môi xinh đẹp tựa cánh hoa kia của cô đang mấp máy nói ra những lời cực kỳ chói tai.
Đợi cô nói hết lời, anh cười nhạt hỏi lại, "Thế nào gọi là bí mật đi cùng nhau một đoạn đường?"
Giang Sắt khẽ cười, ánh mắt sáng long lanh, "Chúng ta cứ tận hưởng niềm vui trước mắt thôi, đi được đến đâu thì hay đến đó, đến lúc không tiếp tục được nữa thì đường ai nấy đi."
Suy cho cùng, cô không muốn dây dưa với bất kỳ mối quan hệ nào, cô chỉ muốn chắp vá đi chung một đoạn đường.
Nói một cách dễ hiểu chính là, một mối quan hệ bạn giường có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.
Lục Hoài Nghiên nhướng mày nhìn cô, "Nếu như đến lúc đó không thể đường ai nấy đi thì sao?"
"Sẽ không có chuyện đó đâu." Giang Sắt áp bàn tay lên mặt anh, khoé môi rướn lên, "Những người lớn lên trong gia đình giống như chúng ta vốn chẳng phải là người mặt dày thích dây dưa."
Bất kể là Sầm Minh Hoành và Quý Vân Ý, hay là Hàn Nhân và Lục Tiến Tông, hôn nhân của bọn họ đều đầy rẫy sự phản bội và những hành vi nhơ nhớp trái với luân thường.
Tình yêu dễ phai mờ, hôn nhân khó bền vững.
Bọn họ đều lớn lên trong kiểu gia đình như thế, sự lạnh lùng đã hoà vào cốt tuỷ, làm sao có thể trở thành kiểu người si tình bám lấy không buông kia?
Lục Hoài Nghiên hơi rủ mí mắt nhìn xuống, trên gương mặt cô vẫn còn hai rạng mây hồng do anh vừa "vẽ" ra, lúm đồng tiền phơn phớt đỏ, trông cô vừa lạnh lùng lại vừa quyến rũ, hệt như nàng mỹ nhân ngư bước ra từ bờ sông trong đêm ấy.
Mê hoặc và đầy quyến rũ.
Anh không đáp lại, giống như cam chịu trước những lời cô nói.
Giang Sắt giương mắt ngắm nhìn gương mặt điển trai gần như khiến người đối diện phải choáng ngợp kia.
Bàn tay mơn man khuôn hàm góc cạnh của anh, làn da mà vài tiếng trước Giang Sắt vừa mới dùng dao cạo lướt qua hiện đang dán chặt vào lòng bàn tay cô.
Khi đứng trong thang máy tối nay, lý trí mách bảo cô hãy ấn vào nút chuyển tầng và rời khỏi đây.
Sốt đã hạ, cảm xúc tiêu cực cũng đã tiêu tan, đã đến lúc phải rời đi.
Thế nhưng, cô lại cảm thấy vẫn chưa thoả mãn.
Cô biết anh đang đứng chờ ở bên ngoài thang máy, chờ đợi dục vọng chưa được thoả mãn đánh bại lý trí của cô, tiếp tục dây dưa cùng anh.
Cuối cùng, cô vẫn ấn nút mở cửa.
Khi bước ra thang máy, cô đã suy nghĩ thấu suốt, dây dưa với anh sâu thêm một chút thì có làm sao?
Có trời mới biết cô có thể sống được bao lâu, cũng chỉ có trời mới biết liệu cô có thể chiến thắng hay không.
Giang Sắt hơi ngẩng đầu, một lần nữa tìm đến môi Lục Hoài Nghiên.
Thế nhưng, Lục Hoài Nghiên lại bất động. Khi cánh môi cô nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi dưới của anh và có ý định vói đầu lưỡi vào trong, quả táo Adam của anh hơi dịch chuyển, nhưng anh vẫn không thèm đáp lại cô.
Giang Sắt khẽ chớp hàng mi, hôn được một lúc, thấy anh vẫn ngồi sừng sững như tượng, cô toan rút lui thì bỗng nghe thấy tiếng anh bật cười khe khẽ.
"Sắt Sắt chẳng có kiên nhẫn gì cả."
Giọng anh vang ra từ khe hở hai đôi môi đang kề sát bên nhau, Giang Sắt ngẩn ra, ngay một giây sau đó, cô đã bị anh đè mạnh lên gáy, anh cắn lên môi cô, cạy mở hàm răng, bắt đầu quấn quýt cùng cô.
Anh hôn rất sâu, cũng rất mãnh liệt.
Là một nụ hôn cực kỳ dữ dội.
Giang Sắt nhắm mắt lại, rồi bất thình lình mở choàng mắt, đưa tay đẩy mạnh anh một cái. Lúc bấy giờ, anh mới chịu nhẹ lại một chút, để cô hít thở vài hơi rồi lại tiếp tục sà vào hôn cô.
Anh khoác một chiếc áo choàng tắm màu đen, đầu gối Giang Sắt kề sát bên eo anh, làn váy rủ xuống xuôi dọc theo hai bên đùi.
Cô ngồi sát rịt vào anh, hiển nhiên có thể cảm nhận được đường cong rắn rỏi ở bên đùi của Lục Hoài Nghiên.
Tư thế mập mờ thế này vô cùng thuận tiện cho những hành động tiếp theo.
Khi anh buông cô ra, giây phút khi Giang Sắt nhìn thấy ánh mắt của anh, trái tim cô bỗng hẫng mất một nhịp, cô cứ nghĩ anh sẽ dùng tư thế này mà cùng cô mây mưa thêm một lần nữa.
Nhưng anh chẳng làm gì cả, chỉ bế cô nằm xuống giường, duỗi tay tắt đèn.
Mọi thứ trước mắt bỗng chốc chìm vào bóng tối, sau một loạt tiếng xột xoạt vang lên, phần đệm bên cạnh cô chợt lún xuống.
"Được, vậy thì chúng ta hãy chắp vá đi chung một đoạn đường."
Giọng nói đượm ý cười của người đàn ông thong thả truyền đến, pha thêm chút hờ hững.
Giang Sắt định quay sang nhìn anh, lại cảm nhận được mấy đầu ngón tay với những vết chai mỏng của anh nhẹ nhàng đỡ lấy gò má mịn màng của cô, sau đó, anh lại nhoài người đến, mang theo một nụ hôn nồng nhiệt.
Nụ hôn chúc ngủ ngon vừa kết thúc, anh lại cười nói, "Ngủ đi, đại tiểu thư."
Giang Sắt nhấc mí mắt, liếc nhìn gương mặt mơ hồ dưới ánh sáng lờ mờ trong căn phòng. Chẳng mấy chốc, cô đã khép mắt lại, thiếp đi lúc nào không hay.
Một đêm ngon giấc.
Rèm cửa trong phòng không được kéo kín, Giang Sắt tỉnh dậy trong sự vuốt ve của những tia nắng mai nghịch ngợm buông trên mí mắt.
Và tia sáng ấy cũng đã đánh thức người đàn ông nằm bên cạnh cô.
Hai người gần như mở mắt cùng lúc.
Đều là người đã quen ngủ một mình, thế nên, dù ngủ cùng một giường nhưng hai người vẫn giữ một khoảng cách tầm một cánh tay, mỗi người chiếm một bên giường.
Tuy nhiên, ở giữa khoảng cách ấy lại bất ngờ hiện ra một đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Hàng mi Giang Sắt hơi động đậy, khoé mắt lướt qua bàn tay phải đang cuộn hờ lại của cô lúc này đây đã nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Tư thế ngủ của cô vẫn luôn rất chuẩn, khi ngủ thế nào thì lúc tỉnh dậy cũng sẽ là tư thế ấy, tối hôm qua rõ ràng là cô để tay ở trong chăn.
Lòng bàn tay của người đàn ông cực kỳ ấm áp lại có phần hơi thô ráp, phủ trọn cả bàn tay và một đoạn xương cổ tay của cô.
Đầu óc mơ màng vì mới thức dậy khiến cô chợt xuất hiện một ảo giác, ảo giác khiến cô cảm thấy bàn tay ấm áp kia hệt như một chiếc gông cùm.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man, mấy ngón tay thon dài đột ngột bị người ta dùng sức tách ra. Bàn tay với những vết chai mỏng của người đàn ông lướt qua mấy ngón tay của cô, chạm vào lòng bàn tay đang bị thương, nhẹ nhàng và chậm rãi đan cài mười ngón tay vào nhau.
Giang Sắt khẽ chớp hàng mi, cô ngước lên đón lấy ánh mắt sâu thẳm và điềm tĩnh của Lục Hoài Nghiên.
Anh đã tỉnh dậy từ sớm, chẳng biết đã quay sang đây từ khi nào, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cô.
Chiếc chăn màu xanh đậm kéo lên tới hông, để lộ thân trên trần trụi, đường cong nơi xương quai xanh gập ghềnh như một dãy núi kéo dài. Từng múi cơ bắp rắn chắc tựa như những đường vân trên chiếc lá cây vô cùng đẹp mắt, kéo dài từ lồng ngực xuống đến eo.
Trên vai anh có vài vết cào vẫn còn ửng đỏ, đó là dấu vết do móng tay cô lưu lại trong lúc mất kiểm soát khi bám chặt lấy cổ anh.
Giữa lúc mơ màng, một câu "Chào buổi sáng, Sắt Sắt" từ chất giọng trầm khàn của người đàn ông đã khiến cô tỉnh táo hoàn toàn.
Cổ họng Giang Sắt căng ra, bỗng dưng lại thấy khát nước.
"Chào buổi sáng." Giọng cô cũng khàn không kém.
Giang Sắt rút tay mình ra khỏi bàn tay anh, định ngồi dậy, cô bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên vô cùng đột ngột và dồn dập.
Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra người bấm chuông là ai.
Ngoài Lục Hoài Nghiên ra thì cũng chỉ có Hàn Tiêu mới có tấm thẻ phòng tổng thống nằm trên tầng cao nhất của khách sạn này.
Giang Sắt cau chặt mày.
Áo khoác và cả đồ lót mà tối qua anh lột ra khỏi váy của cô hiện vẫn còn đang nằm trên tủ giày.
Cô ngoái đầu nhìn Lục Hoài Nghiên, "Quần áo của tôi đều nằm ở ngoài huyền quan."
Hiển nhiên Lục Hoài Nghiên cũng đã nhớ lại anh đã vứt gì ở ngoài đó, nhưng anh không vội vàng ra ngoài mà thong thả nghiêng người sang, áp mặt lên vành tai cô, hôn lên vành tóc mai của cô, cười khẽ nói, "Em hoảng cái gì? Tôi sẽ không để Hàn Tiêu nhìn thấy mấy món đồ kia của em đâu."
***
Jeongie:
Kể từ đó, người em trai Hàn Tiêu chính thức bị tước mất thẻ phòng của anh trai. =)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]