Vị Hành nghe vậy cũng không nói gì, nếu sư huynh của hắn nói vậy thì chỉ có thể theo như hắn nói mà làm, hết thảy đều là do duyên phận, đến nỗi ai muốn tranh thì đi lên mà tranh, việc này hắn không thể quản.
Mười hai vị Nguyên Anh chân quân đang ngồi ở đó tuy rằng nghĩ thầm muốn nói lý lẽ, nhưng lại ý thức rằng Thiện Đức chân quân đích xác không có đệ tử, cũng liền không tốt mà nhiều lời nữa, sôi nổi thu lại tâm tư, chỉ đổ thừa cho mình là xuống tay quá chậm.
Hàn Mục Vi trơ mắt mà nhìn các vị chân quân vừa mới còn vì có thể được một vị đồ đệ cưng mà tranh đến mặt đỏ tai hồng, nháy mắt liền tắt hỏa, trái tim nhỏ của nàng có điểm chịu không nổi. Cãi lên đi, đại gia cùng nhau tranh đi, nhiệt tình lúc trước đi đâu mất rồi? Ở đây còn có một đứa trẻ non nớt đang chờ các ngươi tới cứu vớt đây này, mau nhìn xem đôi mắt ngập nước của nàng đang tràn ngập bất lực đây nè.
Lúc này Phá Quân chân quân vẫn luôn bàng quan bỗng dưng lên tiếng: "Lần này thời gian mà Thiện Đức sư huynh rời đi tông so với quá khứ có chút lâu thì phải".
Đúng đúng, mới vừa rời tông liền biến mất vài thập niên còn như thế nào có thể dạy dỗ đồ đệ, nàng chỉ là một cái tiểu oa nhi mới vừa đủ năm tuổi, không có đại nhân ở một bên trông nom thực dễ dàng học hư, lại nói tư chất của nàng tốt như vậy, vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-nu-tho-he/2985923/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.