Chương trước
Chương sau
"Vậy yêu cầu là gì?" Nhân gia đều chủ động nói ra thì khẳng định còn có tiền đề, Lôi Âm Ô Canh Trúc không ngốc, Hàn Mục Vi nàng cũng không ngốc.

Tiểu Thiên Bồ liền biết Vi Vi Nhi thông minh, một điểm liền thấu: "Tiểu Trúc Nhi không muốn bị khế ước, nó chỉ nghĩ tìm được một chỗ an bình để tu luyện."

Lôi Âm Ô Canh Trúc khác với Thiên Bồ nhất tộc chúng nó, Thiên Bồ là cộng sinh thần thực cần thiết đến tìm cộng sinh chủ nhân, nhưng Lôi Âm Ô Canh Trúc là thần mộc, vẫn là thần mộc có lôi thuộc tính, chỉ đợi hóa hình xong thì chúng nó liền sẽ giống nhân loại tu luyện tiến giai, không cần tìm chủ nhân.

Hàn Mục Vi nghe vậy trong lòng cân nhắc lúc sau, liền phi thường nghiêm túc mà giơ lên tay phải thề: "Ta Hàn Mục Vi lấy tâm ma thề, không được Lôi Âm Ô Canh Trúc đồng ý thì tuyệt không làm người mạnh mẽ khế ước nó." May nàng có sư thừa làm chỗ dựa, còn có lão tổ tông chưa chết, bằng không lời này nàng cũng không dám nói ra.

Vừa dứt lời, cây Thanh Trúc bên người nàng nháy mắt biến sắc, thành màu vàng, toàn thân tinh lượng, sau thu nhỏ lại còn dài hơn một thước thì bay về phía Tiểu Thiên Bồ, liền không thấy. Hàn Mục Vi chớp đôi mắt, thử hỏi: "Nó đi đâu vậy?"

"Tiểu Trúc Nhi ở trong không gian của ta" Tiểu Thiên Bồ chỉ vào bồ đằng vòng ở cổ tay phải của nàng: "Nhẫn trữ vật của ngươi nó không vào được, chỉ có thể vào không gian của ta cùng Tiểu Cửu Nhi mà thôi." Chỉ là so với Tiểu Cửu Nhi, Tiểu Trúc Nhi càng thích nàng.

"Thôi được rồi" Không uổng công tới đây là được, nếu đồ vật đã tìm được thì Hàn Mục Vi cũng không tính toán tại đây dừng lại: "Hỏi Tiểu Trúc Nhi một chút chúng ta từ hướng nào đi ra ngoài là an toàn nhất?" Lôi Âm Ô Canh Trúc tuy đi cùng các nàng nhưng rừng trúc vẫn còn, bên ngoài còn không biết tình huống như thế nào, nàng không nghĩ bận bận rộn rộn mà vì người khác làm áo cưới.

"Hiện tại còn không thể đi" Tiểu Thiên Bồ chỉ vào chỗ Lôi Âm Ô Canh Trúc cắm rễ: "Tiểu Trúc Nhi nói cái nơi này có một tiểu khối tích lôi thạch là cho ngươi, làm ngươi không cần lại nghĩ từ trên người nó lấy một nhánh trúc."

"Gì?" Này liền mất mặt, tâm tư đều bị một cây trúc nhìn thấu, Hàn Mục Vi cười sờ sờ cái mũi: "Có rõ ràng như vậy sao?" Nàng đây cũng là sợ bị sét đánh, cầm dược cuốc ngồi xổm xuống, tiếp đón Tiểu Cửu Nhi bắt đầu đào tích lôi thạch: "Thay ta cảm ơn Tiểu Trúc Tử."

Tích lôi thạch chẳng những có thể trữ lôi, còn có thể hút lôi, thứ này rất hiếm, Hàn Mục Vi nguyên tưởng rằng phải năn nỉ không nghĩ tới Lôi Âm Ô Canh Trúc còn rất biết xử sự. Chờ nàng cùng Tiểu Cửu Nhi đem tiểu khối tích lôi thạch đào ra thì trực giác của nàng cho thấy là muốn phát tài.

Cục đá màu tím đen to cỡ quả bóng rổ ở hiện đại, Hàn Mục Vi nhịn không được mà khen: "Tiểu Trúc Tử thật giỏi, thật giỏi."

"Tiểu Trúc Nhi nói ngươi thích thì nó liền an tâm rồi" Tiểu Thiên Bồ có thể lý giải Tiểu Trúc Nhi, bị người nhớ thương cảm giác không dễ chịu chút nào: "Chúng ta hiện tại có thể đi rồi."



"Được rồi" Hàn Mục Vi định thu tích lôi thạch vào nhẫn trữ vật, sau ngẫm lại không yên tâm: "Bồ Bồ, cái này ngươi thu đi" Nhẫn trữ vật sẽ mất nhưng Tiểu Thiên Bồ sẽ không mất, nghĩ như vậy nàng dứt khoát đem nhẫn trữ vật đều tháo ra giao cho Tiểu Thiên Bồ, rốt cuộc còn có bốn, năm ngày mới có thể ra bí cảnh, có thể phòng vạn nhất.

Cầm tất cả đồ vật tất yếu đặt vào trong túi trữ vật mà tông môn phát, các nàng liền dựa theo chỉ điểm của Lôi Âm Ô Canh Trúc mà đi hướng nam. Lần này đi ra ngoài dễ dàng hơn nhiều, đi đến đâu cây trúc đều tự động nhường ra một con đường, vài trai của Hàn Mục Vi là Tiểu Cửu Nhi, vai phải là Tiểu Thiên Bồ, dùng không đến nửa ngày liền ra rừng trúc.

Vừa ra rừng trúc, Tiểu Thiên Bồ liền trở về Thần phủ của Hàn Mục Vi. Nơi này tuy không có Lôi Âm Ô Canh Trúc nhưng Tử Nguyên Thảo còn nhiều, thần thức vẫn không thể dùng được, Hàn Mục Vi cũng không chuẩn bị ngự kiếm phi hành, dù sao nàng mặc lưu vân ủng, chạy lên thì tốc độ cũng không chậm hơn ngự kiếm.

Một đường hướng nam chạy như điên, ra đến bên ngoài thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nơi Hàn Mục Vi muốn đến chính là Húc Nhật Lâm, vào Húc Nhật Lâm liền không ai biết nàng đi qua rừng trúc.

Chỉ là trời không chiều lòng người, mắt thấy liền phải đến gần Húc Nhật Lâm thì nàng lại bị người chặn lại, lúc này cách bí cảnh đóng cửa còn có một ngày.

"Vị đạo hữu này rất gấp?" Lam Hi một thân hắc y thế nhưng cười, chỉ là ánh mắt lại như là đang xem người chết.

Hàn Mục Vi vừa thấy đến thanh niên hắc y trong tay có bạch ngọc phiến, liền biết người này là ai: "Lam Hi của Vô Cực Tông?"

"Người của Thiên Diễn Tông" Lam Hi liếc liếc mắt nhìn cổ tay áo của Hàn Mục Vi, tái kiến nàng một đầu tóc quăn: "Đệ tử duy nhất của Thiện Đức chân quân Hàn Mục Vi" Mười sáu tuổi đã Trúc Cơ, chẳng trách tổ phụ nói nàng có chi phong của tổ tiên Hàn Tiêu lang quân Hàn Hiển nhà nàng "Kính đã lâu."

"Ta.. nổi danh như vậy sao?" Hàn Mục Vi gọi ra Long Chiến Kích, tay phải vừa chuyển, đầu thương chỉ vào mặt đất: "Lam đạo hữu có nhường đường?"

Lam Hi "bá" một chút ném ra bạch ngọc phiến, khóe miệng câu lên: "Hàn đạo hữu là từ địa phương nào lại đây?"

"Đương nhiên là từ chỗ này tới" Hàn Mục Vi biết Lam Hi là sẽ không cho nàng nhập lâm, chỉ sợ người này đã sớm tại đây ôm cây đợi thỏ, chỉ là hắn như thế nào biết nàng muốn từ này chỗ nhập lâm: "Muốn chiến liền chiến, bất chiến liền xin cho lộ."

"Hàn.."

Đúng lúc này, xa xa mà truyền đến tiếng gào "Lam sư thúc, không thể làm nàng tiến lâm, nàng cầm Lôi Âm Ô Canh Trúc.."



Hàn Mục Vi vừa nghe thanh âm liền biết không ổn, Long Chiến Kích thẳng quét mặt của Lam Hi, Lam Hi lui về phía sau: "Hàn đạo hữu, ngươi dường như cầm đồ vật không nên lấy?" Lôi Âm Ô Canh Trúc, trách không được Vô Úy sư tổ bảo hắn phải tiến Húc Nhật Lâm.

"Không nên lấy đồ vật?" Hàn Mục Vi rốt cuộc minh bạch này Lam Hi vì cái gì sẽ ở đây, quay đầu nhìn về phía kẻ tới sau, nguyên lai hắn đang đợi Liễu Vân Yên: "Kia cái gì là nên lấy?" Nói xong đôi mắt co rụt lại liền cầm kích công lên, Lam Hi này giống nàng đều là Trúc Cơ kỳ tu vi, hai người đánh lên có thế lực ngang nhau.

Liễu Vân Yên rốt cuộc đuổi theo, nàng nguyên bản đã sắp đến nơi, nào ngờ Tiểu Hôi đột nhiên mang theo nàng một đường trở về, nàng liền biết không ổn, Lôi Âm Ô Canh Trúc khẳng định bị người nhanh chân đến trước, không biết vì cái gì người đầu tiên nàng hoài nghi người chính là con ngốc của Hàn gia?

Thấy người tới tới rồi, Hàn Mục Vi né qua bạch ngọc phiến của Lam Hi, tay trái hướng tới Liễu Vân Yên ném ba viên lôi cầu mà lão nhân cho, dám phá hỏng chuyện tốt của nàng thì nàng tự sẽ không làm Liễu Vân Yên hảo quá, một chân đá văng đùi phải Lam Hi công lại đây, sau quay người phi đá.

Mới vừa một chân kia Lam Hi liền biết nàng có luyện thể, gặp phi đá tự không dám ngạnh kháng, cũng cánh tay chống cự, mượn lực triệt thoái phía sau. Hàn Mục Vi bên tai là "phanh phanh" tiếng lôi nổ, thấy Lam Hi triệt thoái phía sau nàng cũng không sấn thắng truy kích, mà là đầu thương vừa chuyển, đối thượng Liễu Vân Yên, hôm nay nàng muốn dạy nàng ta nên làm người như thế nào.

Liễu Vân Yên không nghĩ tới nàng sẽ tàn nhẫn như vậy, có người ở nàng căn bản không dám biến mất, linh thực không gian cái gì cũng tốt nhưng có một tệ đoan, sẽ không di động. Phế đi một trương thuấn di phù nàng có được từ đấu giá hội của chợ đen mới bảo vệ mạng nhỏ, còn không chờ nàng suyễn khẩu khí trước mắt ngân quang chợt lóe, lòng bàn chân phát lạnh, dựa vào bản năng khó khăn lắm mới né qua.

Hàn Mục Vi một bên đánh một bên châm chọc thổn thức: "Ngươi không phải có Oanh Thiên Lôi sao? Lấy ra tới, cũng làm Lam sư thúc nhà ngươi mở rộng tầm mắt, làm hắn hiểu được Vô Cực Tông các ngươi ngọa hổ tàng long như thế nào?" Nàng sở dĩ dám nói như vậy đơn giản là trong nguyên văn Lam Hi là một trang số rất ít nam phụ không thích nữ chính.

"Bang" lại là chặn ngang một côn, Hàn Mục Vi dùng tám phần lực đạo, thân kích mới vừa chạm được Liễu Vân Yên nàng liền nghe được một tiếng "răng rắc": "Ngươi biết người nào đáng ghét nhất không?"

Đối mặt với Trúc Cơ kỳ Hàn Mục Vi, Liễu Vân Yên không có sức lực chống cự, quỳ rạp trên mặt đất rốt cuộc bò không đứng dậy. Nàng biết eo mình chặt đứt, cắn răng nhịn xuống, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống dưới, nhưng khi đầu thương loé hàn quang để gần mặt nàng thì cuối cùng là hoảng sợ kêu ra tiếng: "A.."

Lam Hi đứng ở một bên xem diễn lúc này đột nhiên ra tiếng trách mắng: "Người nào?" Hàn Mục Vi thu thập Liễu Vân Yên hắn vốn không tính toán tiến lên ngăn trở, không phải không niệm đồng môn chi tình mà hắn cũng không thích nữ nhân tự cho là thông minh.

"Thật náo nhiệt" Một người hòa thượng đầu trọc lãnh hai cái nam tử ăn mặc tăng bào từ Húc Nhật Lâm đi ra, đi vào trước mặt Lam Hi: "Lam đạo hữu, đã lâu không thấy."

"Tàn Nhân Phật tử" Người của Tịnh Đàm Tự, tai phải của Lam Hi vừa động, nhìn về phía bên phải, một vị nam tử bạch y khiêng một thiết kiếm xem xét liếc mắt một cái Hàn Mục Vi còn nhìn chằm chằm Liễu Vân Yên, cười nói: "Nữ nhân lắm mồm nên bị giáo huấn" Đi tới bên người Tàn Nhân Phật tử, thanh kiếm chỉ trên mặt đất, nhìn về phía Lam Hi: "Lam đạo hữu, ngươi nói ta nói có đúng hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.